|
|||
|
|||
#1
|
|||
|
|||
Quỹ tích tình yêu
Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích Tình em nào cố định ở nơi đâu Anh tìm em khắp diện tích địa cầu Nhưng căn số đời anh đành cô độc Để anh về vô cực dệt duyên mơ Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ Chiều biến thiên là những cơn mơ. Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng Anh u sầu trên hệ thống x-y Biết bao giờ đôi ta được phụ kề Anh đành chết trên đường tiếp cận Ôi anh chết cũng vì hệ số Định đời anh trong biểu thức khổ đau Như cạnh góc vuông , với cạnh huyền Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp Qua những điều trên ta quy ước Tình yêu là 1 cái compa Vòng tròn nào dù nhỏ dù to Cũng đều có tâm và bán kính Tâm ở đây là tâm hồn cố định Bán kính là nỗi nhớ niềm thương Ta gặp nhau qua phương trình thể tích Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha Góc độ nào mà tính mãi không ra Hay "nghịch biến " cho lòng hoài xa cách Đời "nghịch số " nên em không oán trách "Giới hạn " lòng cho sầu khổ vơi đi "Định lý" nào mà ngăn được bờ mi Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi "Tâm điểm " kia chứa chút tình ngắn ngủi Nên đau buồn là "hệ luận "trần gian Tình dù chứa đựng ngút ngàn Nhưng "vô cực" là niềm đau "Bất biến" Ân tình anh dù luôn luôn "biễu hiện" Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song" Yêu thuơng chi chỉ là những hoài công Nên "ẩn số " tình yêu không "tụ điểm" Là giao điểm hai tâm hồn đối xứng Là tương giao hay đồ thị hai chiều, Ai là người định nghĩa nổi tình yêu, Đầy tạp số tôi học hoài không hiểu Tôi cố định trong sân trường đơn điệu, Lặng nhìn trên hình chiếu của giai nhân, Thả hồn theo một tiếp tuyến thật gần, Theo em mãi suốt đời về vô cực Tình tôi đó chẳng cần dùng công thức, Tan trường về tôi cố sức song song, Tới ngã tư liền bày tỏ nỗi lòng, Em ngoe nguẩy từ từ tăng tốc độ. Tôi vẫn cố giử tình yêu đồng bộ, Hai năm dài đáp số giải không xong, Tin hành lang em sắp sửa lấy chồng, Lòng điên đảo trước định đề đen bạc Tôi xoay mắt theo vòng tròn lượng giác, Có thấy gì ngoài quỹ tích tình yêu, Tình đơn phương trong tam giác ba chiều, Lay hoay mãi trên chuyến đò vĩ tuyện Tìm lối thoát đồng quy hay tịnh tiến, Hệ luận nào thuyết phục nổi em tôi, Đành đi theo phân giác tận chân trời, Tìm ẩn số của phương trình vô nghiệm Tình đâu là căn thức bậc hai Ðế có thể ngồi yên mà xét dấu Em phải nhớ tình yêu là góc số Mà hai ta là những kẻ chứng minh Ðừng bao giờ đảo vế một phương trình Cứ thong thả mà vui trên đồ thị Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều Rồi một buổi ta đồng qui tại góc Em mĩm cười như tiếp tuyến bên tôi Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi Và nhận thấy em xinh xinh cực đại Em khó hiểu thì tôi đành vô giải Bài toán giải bằng phương pháp tương giao Nhìn em cười tôi định nghĩa tình yêu Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến Chưa thân nhau mà đã thấy so le Trót yêu rồi công thức có cần chi Vì hệ luận ái tình không ẩn số Em không nói tôi càng tăng tốc độ Ðể mình tôi trên quãng đường đơn điệu. Yêu là chết là triệt tiêu tất cả Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai Tôi mang em đặt điều kiện tương lai Cho tôi sống với nỗi niềm đơn giản Em gái ơi đừng ghét môn toán Hãy lại đây ta cùng nhau học toán Lại gần đây hai ta ngồi xích lại Bài toán nào ta giải mà chả ra Tay trái cầm chiếc compa Tay phải cầm thước đi ra đi vào Lấy hơi em nói thì thào Rằng học như thế không vào đúng thôi Đạo hàm ai lại nhân đôi Tích phân trở lai nó dôi ra liền Giới hạn thí nhớ lấy biên Tích phân xác định trong miền không gian Đồ thị trục dọc trục ngang Không cần nhớ hết mà hoang mang mình Đến khi gặp phải phương trình Không khai căn được thì bình phương lên Với bất phương trình không nên Cần xem xét dấu mới nên nhân vào Em giống như một đao hàm chưa giải Để cho anh phải mò mẫm tích phân Thân hình em một hàm số bình phương Những uốn cong vô cùng kỳ diệu Thuở giảng đường ta một thời chung học, Em như là bài Lý khó của anh, Định luật Ôm, hiệu ứng Hôn, thuyết Anhxtanh Đành bất lực không thể nào áp dụng Giờ văn học em là nguồn cảm hứng Em giúp anh mang xúc cảm vào bài Em lấp lánh như ánh nắng ban mai Anh cắn bút khi hoàng hôn buông thõng Học lịch sử lệ ngày xưa nộp cống Anh nộp cho em sao cứ lắc đầu hoài Đồ cổ ư? Anh chỉ trắng bàn tay Và mỏ quý, anh không đủ tài khai thác Em là khóa bản tình ca giờ nhạc Anh chẳng có chìa đâu hát được lời em Nốt đen, nốt tròn, nốt trắng nốt đen, Không biết em có còn nốt đôi nào không nhỉ? Gặp lại em dáng hình giờ Địa lý hai đứa ta mỗi đứa một bán cầu Nhìn thấy nhau mà xa tận đâu đâu Vòng xích đạo xa lòng đâu cách mặt? Em biến X nằm trên đường Toán học Anh đến em vô tận đến vô cùng Chỉ tại em ẩn số chẳng dửng dưng Cho anh giải cả một đời tìm nghiệm. ******* Nếu bài toán tình anh, em chưa hiểu, Đã vội vàng biện luận thế thôi sao? Khi anh yêu chẳng bởi tham số nàoGiả thiết đó muôn đời không thay đổi! Càng phân tích, tim anh càng nhức nhói! Em nỡ nào trị tuyệt đối tình anh?... Anh bằng định lý chân thành, Và tình anh đã tiến về vô cực! Em khảo sát tình anh trên số thực, Thì anh dùng số phức để chứng minh! Tình yêu đó sẽ như… bất phương trình Anh vững tin, xin em đừng giới hạn! Hai con tim chúng mình không đồng dạng, Hay vì em đã tối giản tình anh? Dù hy vọng là ẩn số mong manh, Thì hệ quả tình anh… không hối hận! Anh đang đi trên con đường tiệm cận, Của đời em trên mặt phẳng tình yêu, Không tiếp điểm, mặc kệ, anh vẫn yêu! Khái niệm đó thầm mong em sẽ hiểu!... Chỉ xin em một tình yêu cực tiểu, Anh mãi yêu bằng "quy tắc" bình phương. Lòng thầm mong tình em cũng tương đương, Dẫu đôi ta – Hai con đường phân biệt! Tuy vô nghiệm anh vẫn yêu mãnh liệt, Đường tình yêu dù biết vẫn song song! Không “điểm chung” cõi lòng anh vẫn mong Sẽ “giao nhau” trong khoảng không nào đó! Trong quỹ tích tình em, anh không có Nhưng vẫn yêu để chứng tỏ tình mình. Đó là điều mà anh phải chứng minh, Ôm ấp mãi hằng số tình… tuyệt vọng!!!... Không có em đời anh là tập rỗng, Thiếu vắng em như “mẫu số bằng không”! Luôn tồn tại một niềm tin vô vọng, Bởi yêu ngoài miền xác định tình em! Đêm rồi đêm như giai thừa nỗi nhớ, Hướng tình anh vào trung điểm tim em Lòng hằng mong sẽ tìm ra tọa độ, Anh sẽ làm tiếp tuyến… của đời em!.. !^_^!!^_^!!^_^! |
#2
|
|||
|
|||
post nhiều bài thơ về toán học và tình yêu như thế chỉ để khẳng định 1 điều là, toán học có liên quan chặt chẽ đến tình yêu như thế nào, cần giỏi toán phải giỏi yêu))))) Vậy các bạn có biết: why not mathematicians and Nobel prize winner?? chính vì ông Noel " falling in love" nên từ đó k có giải Noel trao cho toán học ông này hay thật đấy))))) |
#4
|
|||
|
|||
chuyện bài nào của chick chả hay,:tuyet-voi::tuyet-voi: nhưng bài phân tích ở dưới của e còn hay hơn mà,:ho-ho::ho-ho: |
#5
|
|||
|
|||
Nhưng mà giỏi tóan không chắc đã giỏi iu đâu em
Mấy thằng học giỏi quá thừơng chỉ biết học trông đơ đơ thế nào ấy Suốt ngày chỉ biết học |
#6
|
|||
|
|||
Nobel Mà mục học tập như vậy là không nghiêm túc. Voted bỏ hết mấy mục kỉu này. |
#7
|
|||
|
|||
hix, bài này em nên post vào mục thơ văn chế chứ, sao lại đem vào đây. box này nghiêm túc mà
|
#8
|
|||
|
|||
thì cái này đoàng hoàng, nghiêm túc mà chị, thì trên đã giải thích rồi đó, cho thấy toán học chúng ta là vô cùng đa dạng, và đã đc tóm gọn vào trong mấy bài thơ đó, và còn biết lí do vì sao mà giải Nobel k đc trao cho bên toán học:bup-bup: |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|