|
|||
|
|||
#1
|
|||
|
|||
Cổ tích về người cha
Khi Thượng Đế bắt đầu tạo ra nguời Cha đầu tiên trên thế gian, Ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc : - Thưa Ngài, tại sao người Cha lại cao đến như vậy ? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi người. Thật bất tiện !. Thượng Đế trầm ngâm một chút rồi gật gù : - Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho người Cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới ?. Thấy Thượng Đế nặn đôi bàn tay người Cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu : - Ngài có biết đang làm gì không ? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời Cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ. Thượng Đế mỉm cuời đáp : - Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành. Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Thượng Đế nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực lưỡng. - Tại sao Ngài phí thế ? – Nữ thần thắc mắc – Thế người Cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa ? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya ?. - Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình – Thượng Đế đáp. Thượng Đế thức trắng đêm để nặn cho xong người Cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời Cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Thượng Đế thêm vào khóe mắt người Cha vài giọt nước mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của người Cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc. Xong việc, Thượng Đế quay lại nói với nữ thần : - Ngươi thấy đó, người Cha cũng đáng yêu như người mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra. |
#2
|
|||
|
|||
hình ảnh về người cha thân yêu 1. Có một người cha giữ hai cuốn nhật ký viết về con gái. Trong đó có một cuốn anh viết khi con đang còn trong bụng mẹ. 9 tháng 10 ngày trải dài trong 100 trang viết khắc khỏai mong chờ đứa con đầu lòng. 2. Có một người cha giữ một kỷ vật trong hộp đồ nữ trang gia bảo. Đó là một miếng kẽm hình tròn có đục lỗ đeo dây. Trên cả hai mặt đều ghi chữ số 34, ít ai biết vật này có giá trị gì và vì thế anh sợ mất nó hơn bất cứ món nữ trang quý giá nào. Những ngày đầu con gái chào đời là những ngày anh phấp phỏng "lẻn" vào phòng sơ sinh mỗi ngày chục bận, để âu lo dòm vào đứa bé mỏng mảnh đang nằm trong lồng kính và chưa chịu mở mắt. Đứa bé mang số 34. Và những lần cô hộ lý đưa con anh đi tắm là một lần anh mong ngóng hồi hộp nhìn con số 34 để biết chắc rằng con anh không bị "lạc". Ngày đón con từ bệnh viện về, khi thay áo cho con gái, anh mừng rú lên khi thấy người ta bỏ quên "vật báu" 34 vẫn còn đeo ở cánh tay con. Anh biết đó sẽ là vật quí còn theo anh mãi mãi. 3. Có một người cha khắc những vết khắc lên cột, vạch những vạch vôi lên tường để đo con gái lớn dần trong niềm vui và nỗi lo. Những vết khắc, vạch vôi là những bức tranh nhân bản đẹp tuyệt vời trong bất cứ ngôi nhà nào. 4. Có một người cha cứ trồng thêm một cây khi con thêm một tuổi. Và vườn cây cho con gái cứ nhiều lên trong hạnh phúc đớn đau của người cha khi nghĩ về cái ngày con lên xe hoa về nhà người khác. 5. Tất cả những việc tưởng chừng như "ngớ ngẩn" của người cha dành cho con, để làm gì? "Để một ngày kia con về cùng hạnh phúc! Ba đôi lúc nhìn quanh cho đỡ nhớ nhà mình..." Đó là câu thơ của một nhà thơ, anh đã giải thích hộ cho mọi người cha yêu con gái. Rằng đối với cha, con gái có ý nghĩa thân thiết ngự trị vào tất cả là gia đình, là ngôi nhà. Đến mức nếu không còn có con trong ngôi nhà này thì có nghĩa là ngôi nhà cũng không còn, đã xa lạ như nhà của người khác mất rồi. May mắn sao những kỷ vật kia, những vạch vôi, vết khắc kia, "vườn cây-con gái" kia là hiện thân của con qua năm tháng, vẫn còn ở lại. Và thế là cha nhìn quanh, nhìn lên những "hiện thân" ấy để gặp lại một chút nhà mình, cho đỡ nhớ nhà mình. 6. Một ngày nọ vào bệnh viện, thấy một cô bạn gái đang đút cháo cho bố ăn, tôi chợt thấy thảng thốt với câu nói của nhà thơ Thanh Tịnh "Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". Mới thấy vòng đời ngắn ngủi làm sao! Mỗi người đều lưu giữ trong tim hình ảnh một người cha. Hình ảnh thứ 7, thứ 8, thứ 9 thì xin dành cho bạn, cho những ai được may mắn sinh ra trên Trái Đất này. Chiều nay đưa tiễn thân phụ một người bạn về bên kia dương gian, chợt thấy mọi thứ tình yêu đều cần phải vội vàng, đâu cứ chỉ tình yêu lứa đôi. Mau lên chứ vội vàng lên với chứ... ST. |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|