|
|||
![]() |
|
||
#1
|
|||
|
|||
![]() Đi thuyền Xuân Diệu Thuyền qua, mà nước cũng trôi, Lại thêm mây bạc trên trời cũng bay; Tôi đi trên chiếc thuyền này, Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi. Cái bay không đợi cái trôi; Từ tôi phút trước sang tôi phút này. |
#2
|
|||
|
|||
![]() VIỄN KHÁCH Xuân Diệu Đương lúc hoàng hôn xuống, Là giờ viễn khách đi. Nước nhuộm màu ly biệt Trời vương hương biệt ly! Mây lạc hình xa xôi; Gió than niềm trách móc. Mây ôi và gió ôi! Chớ nên làm học khóc. Mắt nghẹn nhìn thâu dạ; Môi khô hết níu lời... Chân dời, tay muốn rã... Kẻ khuất... kẻ trông vời... Hôm nào như hôm qua, Má kề bên gối sánh? Anh đi, đường có hoa... Tôi nằm trong tủi lạnh. Buổi chiều ra cửa sổ; Bóng chụp cả trời tôi! Ôm mặt khóc rưng rức; Ra đi là hết rồi. |
#3
|
|||
|
|||
![]() Lời kỹ nữ
Xuân Diệu Khách ngồi lại cùng em chút nữa; Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi. Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; Khách không ở, lòng em cô độc quá. Khách ngồi lại cùng em! đây gối lả, Tay em đây mời khách ngả đầu say; Đây rượu hồng. Và hồn của em đây. Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử, Chớ đạp hồn em! Trăng từ viễn xứ Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn. Gió theo trăng từ biển thổi vào non; Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn. Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn, Chớ để riêng em phải gặp lòng em; Tay ái ân du khách hãy làm rèm, Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng. Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng, Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành; Vì mình em không quấn được chân anh, Tóc không phải những dây tình vướng víu... Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo. Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da. Người giai nhân: bến đợi dưới cây già, Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt. Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt. Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi. Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi, Gỡ tay vướng để theo lời gió nước. Xao xác tiếng gà. Trăng già lạnh buốt. Mắt run mờ, kỹ nữ sóng trôi. Du khách đi. Du khách đã đi rồi. Hà Nội 1939 |
#4
|
|||
|
|||
![]() Bài này Trình thấy khá là đặc biệt. Không biết phải nói sao nữa, nhưng tóm lại là Xuân Diệu làm rất hay, rất xúc động (không thì sao tui phải "hi sinh" 15' để gõ nó chớ ![]() |
#5
|
|||
|
|||
![]() viết về thân phận người phụ nữ trong xã hội cũ (và có thể ở thời đại bây h)... lấy hình ảnh của 1 kỹ nữ... bài này đúng là rất hay.... tuy ko nổi tiếng j... nhưng cứ đọc là thấy thix... thix vì có người nói lên nỗi khổ của người kĩ nữ đáng thương.... ^^
bài này gợi nhớ đến bài "Long Thành cầm giả ca" của cụ Nguyễn Du... |
#6
|
|||
|
|||
![]() Cám ơn Ann đã tập hợp các bài post về thơ Xuân Diệu của Trình lại. Trình có thói quen post theo hứng nên không ra cái order chi cả ^ ^ |
#7
|
|||
|
|||
![]() [b]Xuân Diệu
Nghìn thế kỷ đã theo nghìn thế kỷ, Ta đứng đây nhìn thấy triệu mặt trời Tắt và nhen và phân phát cho đời Những thời tiết tái tê hay ấm áp ở chốn tuyệt mù, dưới chân ta đẹp. Ta đứng đây, vĩnh viễn giữa mùa đông, Tuyết trên đầu vĩnh viễn chóa từng không. Trán vĩnh viễn nặng mang sầu Trái Đất Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất. Không có ch bè bạn nối cùng ta Bởi ghen trời, ta ngạo nghễ xông pha Lên vút thẳm, đứng trên nghìn đỉnh núi, Trên những chót đã bỏ đồi dưới suối, Trên những mây đã bỏ núi ngang mây Trên những đồng tuyết lạnh ở trên mây, Ngang nhật nguyệt - Còn chi sân với ngõ! Lầu vua chúa còn chi hơn bãi cỏ? Nóc đền đài cũng thấp tựa lũng nham! Ta lên cao như một ý siêu phàm Nhìn vũ trụ muốn tranh phần cao vọi! Đời đã hết. Chỉ riêng ta đứng mãi ở nơi đây không dấu vết loài người Mua sạch trong bằng nỗi rét ngàn đời Làm kiêu hãnh giữa lặng im bất dịch Mây với gió chẳng bao giờ tới đích Phượng hoàng lên, vừa thử cánh đã sa Cỏ đôi chòm không gợn sắc xanh pha Thoáng linh động nào qua con thú nhỏ Hiu hắt nhẽ bốn phương trời vò võ, Lạnh lùng chăng sầu một đỉnh chon von... Ta tưởng nghe tê tái sắc câu dòn Buồn vạn kỷ không ai vươn mắt ngắm Ta cao quá, thì núi non thấp lắm, Chẳng chi so, chẳng chi đến giao hòa Ta bỏ đời mà đời cũng bỏ ta Giữa vắng ngắt, giữa lạnh lùng thê tuyệt! Ngoài tang trắng của tuyết rồi lại tuyết, Họa chăng nghe gần gũi khúc ca trời; Trong veo ngàn, hơi thuần túy của hơi Xuyên ngày tháng, vẫn vỗ về bên mái, Và trời rót khúc ca trời cảm khái: - "Cô đơn muôn lần, muôn thuở cô đơn "Người lên trời, ôi Hi-mã-lạp-sơn!" 1935-1941 |
#8
|
|||
|
|||
![]() Xuân Diệu[/i] Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên. Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá, Thu đến - nơi nơi độ-ng tiếng huyền. Con đường nho nhỏ, gió xiêu xiêu, Lả lả cành hoang nắng trở chiều. Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn. Lần đầu rung động nỗi thương yêu Em bước điềm nhiên không vướng chân, Anh đi lững thững chẳng theo gần , Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu, Anh với em như một cặp vần. Mây biếc về đâu bay gấp gấp, Con cò trên ruộng cánh phân vân, Chim nghe trời rộng dang thêm cánh, Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần. Ai hay tuy lặng bước thu êm, Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy Lòng anh thôi đã cưới lòng em. |
#9
|
|||
|
|||
![]() [b]Xuân Diệu
Tặng Đoàn Phú Tứ Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào, Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?" Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thoả khát khao - Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên Tôi đã đày thân giữa xứ phiền Không thể vô tình qua trước cửa Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca! tôi chỉ thương Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc, Như thuyền ngư phủ lạc trong sương. Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu... Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước, đứng say sưa; Để tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay - thế cũng vừa Rồi một ngày mai tôi sẽ đi. Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi! Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá, Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì. |
CHUYÊN MỤC ĐƯỢC TÀI TRỢ BỞI |
![]() |
Công cụ bài viết | |
Kiểu hiển thị | |
|
|