đúng rùi...ak ak...người ta cứ làm mình buồn mình khóc thật nhìu...mún trách ơi là mún...nhưng tự nhiên người ta đến bên mình với một nụ cười và 1 vẻ mặt ngây-thơ-thấy-ghét...ak ak...ghét dc thêm 1 s nào nữa chít lìn...lúc đó thì bao nhiêu tức giận bực mình tan biến hết...bao nhiu kế hoạch là sẽ giận dỗi hành hạ người ta như thế nào tự nhiên nó chui đi đâu hết...như bài thơ này nè...nguyên 1 tuần jận thế mà...chỉ cần đền hạt mưa thui àh...còn bao nhiu nước mắt jận n thì ai đền đây....hix hix...bài thơ dể thương wa'...keke...