chinhanh_fipexim
31-07-2012, 04:45 PM
;141258']http://files.myopera.com/NhDs/blog/Friends.jpg
Có những lúc ta chợt nghĩ, chợt nhớ, chợt xao xuyến không tin rằng mình đã qua cái tuổi học trò, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời tôi....
Đã lâu, ta đã mất cái cảm giác hồi hộp chưa thuộc bài sợ thầy gọi tên lên bảng...
Đã lâu, ta đã không được nhìn thấy cô bé ngồi cùng bàn trong ta áo xinh như trước nữa...
Đã lâu, ta đã mất đi cảm giác háo hức, ngập ngừng, xúc động gặp lại các bạn ngày đầu của năm học mới...
Đã lâu, ta đã mất cái cảm giác nao nao khi mùa hè đến, ve cứ kêu, học trò bị cuốn theo cái âm thanh ấy để mắt bâng quơ thả hồn theo tiếng ve cho dù cô đang đứng sau lưng mình....
Đã lâu, ta đã mất cảm giác xao xuyến nhớ ai đó, ta băn khoăn không hiểu là gì nhỉ, ta thương rồi ư....?
Và đã lâu...., đã lâu..., đã lâu...
"Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Lớp chia tay bạn nghẹn nửa môi cười
Trái đất nghìn triệu năm xưa cũ
Vẫn không hiểu hết mình sự sinh sôi.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Đàn chim bỏ đi mỏ cắp theo mùa
Dùng dằng gió giữa hai phiến lá
Trong nắng chiều ngấn ướt một cơn mưa.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Một vệt sông tối sẫm bóng dài
Con đò ấy không thể nào cập bến
Để rồi chìm trước một ban mai.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Cổ tích ngày xưa xin buộc cọng rơm vàng
Kỉ niệm gửi thời gian cất giữ
Trôi qua dần những bong bóng thời gian..!"
Cuộc sống là vậy, ta không thể bé mãi được, ta phải lớn lên, ta mất đi nhiều thứ trong đó có cả những phút giây đẹp nhất của tuổi học trò. Nhưng, bạn ơi hãy vui lên vì cuộc sống vẫn cho bạn một chiếc ngăn kéo nhỏ để ta cất giữ những gì đẹp nhất về tuổi học trò và cuộc sống đôi lúc cũng cho bạn một khoảng lặng khó tả như chính thời gian đang chậm lại để ta nhớ về ngày xưa, ngày mà ta....
"Nắng cổ tích ngập tràn trang sách nhỏ
Bạn nhẹ nhàng gởi nắng ấy theo mưa
Tôi hỏi nhẹ...bạn lặng im chẳng nói
Để giờ tan tôi lại thấy nghẹn ngào..."
"Rồi một ngày, bạn nắm tay tôi nói trong tiếc nấc nhẹ: Nắng vô tình lắm chỉ thoáng qua rồi thôi, chỉ có mưa mới thấm dần vào ký ức, vì thế mưa chỉ muốn gửi nắng vào ký ức ấy, ký ức tuổi học trò..."
Nguồn: http://my.opera.com/NhDs/blog/mot-chut-nho-ve-nay-xua-ngay-ta-va-ban
27/07/2009
Có những lúc ta chợt nghĩ, chợt nhớ, chợt xao xuyến không tin rằng mình đã qua cái tuổi học trò, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời tôi....
Đã lâu, ta đã mất cái cảm giác hồi hộp chưa thuộc bài sợ thầy gọi tên lên bảng...
Đã lâu, ta đã không được nhìn thấy cô bé ngồi cùng bàn trong ta áo xinh như trước nữa...
Đã lâu, ta đã mất đi cảm giác háo hức, ngập ngừng, xúc động gặp lại các bạn ngày đầu của năm học mới...
Đã lâu, ta đã mất cái cảm giác nao nao khi mùa hè đến, ve cứ kêu, học trò bị cuốn theo cái âm thanh ấy để mắt bâng quơ thả hồn theo tiếng ve cho dù cô đang đứng sau lưng mình....
Đã lâu, ta đã mất cảm giác xao xuyến nhớ ai đó, ta băn khoăn không hiểu là gì nhỉ, ta thương rồi ư....?
Và đã lâu...., đã lâu..., đã lâu...
"Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Lớp chia tay bạn nghẹn nửa môi cười
Trái đất nghìn triệu năm xưa cũ
Vẫn không hiểu hết mình sự sinh sôi.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Đàn chim bỏ đi mỏ cắp theo mùa
Dùng dằng gió giữa hai phiến lá
Trong nắng chiều ngấn ướt một cơn mưa.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Một vệt sông tối sẫm bóng dài
Con đò ấy không thể nào cập bến
Để rồi chìm trước một ban mai.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Cổ tích ngày xưa xin buộc cọng rơm vàng
Kỉ niệm gửi thời gian cất giữ
Trôi qua dần những bong bóng thời gian..!"
Cuộc sống là vậy, ta không thể bé mãi được, ta phải lớn lên, ta mất đi nhiều thứ trong đó có cả những phút giây đẹp nhất của tuổi học trò. Nhưng, bạn ơi hãy vui lên vì cuộc sống vẫn cho bạn một chiếc ngăn kéo nhỏ để ta cất giữ những gì đẹp nhất về tuổi học trò và cuộc sống đôi lúc cũng cho bạn một khoảng lặng khó tả như chính thời gian đang chậm lại để ta nhớ về ngày xưa, ngày mà ta....
"Nắng cổ tích ngập tràn trang sách nhỏ
Bạn nhẹ nhàng gởi nắng ấy theo mưa
Tôi hỏi nhẹ...bạn lặng im chẳng nói
Để giờ tan tôi lại thấy nghẹn ngào..."
"Rồi một ngày, bạn nắm tay tôi nói trong tiếc nấc nhẹ: Nắng vô tình lắm chỉ thoáng qua rồi thôi, chỉ có mưa mới thấm dần vào ký ức, vì thế mưa chỉ muốn gửi nắng vào ký ức ấy, ký ức tuổi học trò..."
Nguồn: http://my.opera.com/NhDs/blog/mot-chut-nho-ve-nay-xua-ngay-ta-va-ban
27/07/2009