cpthienhoa
31-07-2012, 01:07 PM
Trời Sài Gòn lất phất những hạt mưa đầu tiên... <table width=300 border=0><tr><td width=300>
<EMBED pluginspage="http://www.microsoft.com/Windows/Downloads/Contents/Products/MediaPlayer/" src="http://kenh14.channelvn.net/images/uploaded/phananh/musik/bad day.mp3" type="application/x-mplayer2" ShowStatusBar="1" AutoStart="0" ShowControls="1" EnableContextMenu="1" EnableFullScreenControls="1" AllowChangeDisplaySize="1" ShowControls="1" Volume="100"></embed>
</td></tr><tr><td width=300>
<center>.: Download (http://kenh14.channelvn.net/images/uploaded/phananh/musik/bad day.mp3) (Click right => Save Target As...) :.
</center></td></tr></table>
Đức ghé mắt ra của sổ thư viện để nhìn ra bên ngoài. Nước xối xả tuôn xuống mặt sân trường. Mọi thứ đang tự gột rửa mình cho sạch sẽ. Cảm giác thật dễ chịu...Và cũng vì thế mà cơn buồn ngủ kéo đến. Trong cái ranh giới mơ hồ giữa thức và ngủ, hắn chợt bừng tỉnh khi nhớ về ngày thi cuối kì. “Có lẽ cần một tí cafe để kích thích thôi”. Hắn nghĩ thầm.
Quán cafe vắng ngắt. Nhấm nháp một cốc Impressor cũng thật là thích. Chợt, hắn nhớ về Quyên. Lúc này dường như nàng rất lạ. Những buổi đi chơi cũng thưa dần vì nàng luôn cáo bận. Ra đường một mình thì còn chán hơn ở nhà. Thế là cuối tuần, hắn đắp chăn ngủ khỏe... Sự im lặng khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Và cũng không còn đủ nghị lực để quay lại thư viện. Đức định bụng sẽ về nhà, vừa nằm, vừa gửi sms cho honey. Dẫu sao thì còn 2 tháng nữa mới đến kì thi. <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/giasw.jpg</div> <div align='center'>Đó là một cô gia sư ghê gớm...</div>
Lúc ra về, hắn lơ đễnh va phải ai đó từ phía dưới đi lên. Hậu quả to lớn là cốc café trên tay hắn đổ ào vào người đó. Chưa kịp định thần sẽ phải làm gì thì đã bị mắng xối xả: - Mắt anh để đâu thế hả. Vấy bẩn hết cả áo tôi rồi đây này.
+ Tôi xin lỗi. Phải làm sao bây giờ?
- Sao trăng gì nữa? Tránh đường dùm đi. Lần sau nhớ để mắt trên mũi, đừng gắn sau lưng. Phí lắm!
Nói xong nhỏ gạt hắn qua một bên rồi đi thẳng. Hắn ngơ ngẩn nhìn theo: “Ngày gì mà u ám thế này? Đúng là khắc tinh mà, dữ vậy chỉ có nước ế chỏng gọng cho xem”.
Đang ngủ ngon lành, bỗng chuông cửa reo inh ỏi. Hắn nhớ ra là mama có dặn phải tiếp gia sư của nhỏ em gái. Lủi thủi đi xuống nhà, định bụng sẽ cáo bận rồi xua về. Ai dè, đến khi cửa đã mở thì Đức đứng sững người lại, không phải là "bà chằn" lúc sáng đây sao? Mất 30s để hai phía săm soi lẫn nhau. Cuối cùng, nhỏ mở lời trước:
- Tôi là Hiền. Tôi có hẹn đến để dạy kèm cho cô bé lớp 5 ở nhà này.
+ Ơ, tôi tưởng cô là luật sư hay ít nhất cũng là võ sư chứ? - Hắn giở giọng chủ nhà.
- Anh không tiếp hay nghi ngờ thực lực của tôi thì tôi về vậy.
+ Ai lại thế bao giờ? Mời quý cô đáng mến vào nhà.
Vậy là hắn và nhỏ có dịp đụng độ nhau vào 3 buổi tối trong tuần. Đức luôn tìm cách để trêu chọc nhỏ, nhưng đáng tiếc, Hiền là đứa cao tay vô cùng. Bao nhiêu trò ranh ma như xì lốp xe hay giấu dép đều bị nhỏ phát hiện. Kết quả là hắn luôn bị mama cho một trận rồi bắt đi giải quyết hậu quả. Đen đủi hơn nữa là khi phụ huynh thuê luôn cô nàng gia sư kèm thêm cả hắn nữa. Lúc đầu hắn giẫy nẫy nhất quyết không chịu. Nhưng môn kế toán, hay xác suất thống kê thì đúng là không dễ nuốt tí nào. Thế là gia sư lại có dịp trổ tài kèm cặp cả anh lẫn em. Nhỏ em Đức thì thích mê chị gia sư. Riêng hắn, phải nói là ngán tới tận cổ. Lúc này mải mê học hành nên hắn cũng quên lửng chuyện hẹn hò. Mà Quyên cũng không hề giận dỗi hay trách móc như trước nữa. Nàng im lặng. Đức nghĩ đơn giản là nàng học thi như mình. Thế cho khỏi nặng đầu, chuyên tâm đối phó với cô gia sư khó chịu này cũng đủ mệt lắm rồi. Khi thì nhỏ mách phụ huynh rằng phòng học bẩn, lúc lại tọc mạch rằng hắn vừa ẩu vừa lười. Nhỏ tên Hiền, mà có hiền tí tẹo nào đâu? <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/giagj.jpg</div> <div align='center'>... đôi lúc khiến hắn phải đau đầu...</div> Còn tuần nữa là tới ngày thi, hôm nay hắn tự thưởng cho mình một bữa cúp học. Đi loanh quanh trong công viên, Đức thấy thoải mái vì không còn lo chuyện thi cử nữa. Thi xong, hắn sẽ rủ Quyên đi chơi đâu đó. Rồi kể cho nàng nghe về nhỏ gia sư chết tiệt đã đày đọa hắn như thế nào? Nghĩ tới nhỏ, hắn bật cười thành tiếng. Không hẳn nhỏ là bà cô khó tính đâu, Hiền cũng dễ thương lắm mà giảng bài thì cực dễ hiểu. Những con số khó nhằn cũng trở nên dễ chịu hơn. Trừ những khi máu giáo viên nổi lên đột xuất thì hắn phải gánh chịu đau thương thôi.
Mải mê nghĩ về những trò thú vị với Hiền, thì hắn gặp Quyên. Nàng không đi một mình. Bên cạnh là ai đó, hai người có vẻ tình tứ lắm. Tay trong tay, người đó còn hôn lên má nàng. Điều mà đáng lẽ Đức làm mới phải. Hắn như té một cái thật đau từ tầng thượng của café 33 tầng. “Tại sao lại như thế?”. Dẫu lúc này cũng có lời ong tiếng ve về nàng, nhưng Đức chưa bao giờ tin. Có lẽ hai đứa đẹp đôi quá nên người ta ganh ghét thôi. Nhưng đó là sự thật. Đức muốn chạy đến và hỏi thật hư. Nhưng đôi chân hắn như có ai đổ vữa vào rồi.
Hắn trở mình chạy thật nhanh về nhà và dập cửa thật mạnh. Điều đó dường như là khó sức chịu đựng. Đức nằm vùi trong đống chăn gối mà tự hỏi mình về những điều đã thấy. Có tiếng gõ cửa. Hắn không trả lời. Thêm vài tiếng gõ cửa rồi Hiền bước vào:
- Giờ học đã bắt đầu. Sao anh không đến phòng học hả?
+ Tôi mời cô ra ngoài.
- Anh không quên là 1 tuần nữa sẽ thi chứ?
+ Ra ngoài.
Sau tiếng quát thật to ấy, Hiền như chết đứng ở cửa. Còn hắn thì không hiểu sao mình lại làm thế? Nhỏ bỏ chạy về phía cầu thang, còn Đức thì đến đóng khóa cửa lại. Hắn ngồi đấy. Im lặng.
Cả ngày hôm sau hắn tự nhốt mình trong phòng. Lôi những tấm ảnh cũ, xem lại những tin nhắn mà nàng gửi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Đức đau đớn. Thế là hết! Mọi thứ đều trống trơn, chỉ còn mình hắn lưu giữ những kỉ niệm. Sự phản bội khiến hắn đau nhói. “Tôi đã yêu em nhiều đến thế cơ mà…”
Có tiếng gõ cửa, Hiền bước vào. Hôm nay không phải là ngày dạy của nhỏ. Hắn đang thắc mắc thì nhỏ chìa ra trước mặt mẩu bánh mì…
- Ăn đi. Bác nói cả ngày nay anh đã chưa ăn gì rồi.
+ Tôi xin lỗi về hành động ngày hôm qua.
- Tôi hiểu mà, và tôi không giận anh đâu. - Ngừng một chút rồi nhỏ nói tiếp - Ai cũng có những nỗi chuyện riêng không thể nói và anh cũng vậy. Nhưng im lặng không phải là cách. Anh có thể trốn chạy, nhưng nào có thể vượt qua. Đối mặt hoặc bị đánh bại, anh chọn đi. Còn nhiều thứ đang chờ anh mà.
+ Nhưng cô thì biết gì chứ. Tôi vừa mới bị cướp đi người tôi yêu thương nhất đấy.
- Chỉ có những kẻ hay cướp của người khác mới sợ người khác cướp của mình. Nếu đó là sự phản bội. Tốt nhất là anh nên mừng vì sớm nhận ra cô ấy là thế… <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/doi080506_8.jpg</div> <div align='center'>... nhưng rồi hắn nhận ra, cô ấy cũng... đáng iu đấy chứ?</div> Đức không thể nói thêm bất kì lời nào nữa. Hắn nghĩ nhỏ nói đúng. Hiền đứng đó nhìn hắn vài phút rồi nhỏ trở ra ngoài. Trước khi đóng cửa, nhỏ nói vọng lại: “Giờ học ngày mai vẫn bắt đầu lúc 7h đấy nhé”.
Hôm nay là ngày có kết quả thi, Đức hồi hộp lắm. Sáng trước khi đi học đã nhận được sms của gia sư: “Biết điểm là báo ngay cho tôi đấy”. Dẫu biết mình làm cũng không tồi, nhưng lỡ sai sót thì không yên được với bà cô này đâu. Chen lấn trong đống người để xem điểm. hắn đã nhẩy cẫng lên khi biết mình được những 9 điểm. Quay lưng định đi thì lại gặp gia sư:
- Kết quả tốt chứ.
+ Tôi out rồi. Cô phải đền tiền công gia sư lại đi.
- Có ai rớt mà nhảy lên vui mừng như anh không?
+ Cô lo cho tôi đến thế cơ à. Hay cô đem lòng mến mộ cậu chủ tài ba rồi?
Nhỏ đỏ mặt, quay lưng đi khỏi đám đông mà không thèm nói thêm câu gì, hắn chạy theo trêu chọc. Trên cao, những tia nắng đầu tiên sau cơn mưa dài bắt đầu chiếu rọi. Đâu đó ở phía xa còn có cả cầu vồng. Hắn cảm thấy ấm áp. Đi bên cạnh hắn không còn là bà cô khó tính nữa, mà là gia sư đáng yêu. Đáng yêu thật đấy.
<EMBED pluginspage="http://www.microsoft.com/Windows/Downloads/Contents/Products/MediaPlayer/" src="http://kenh14.channelvn.net/images/uploaded/phananh/musik/bad day.mp3" type="application/x-mplayer2" ShowStatusBar="1" AutoStart="0" ShowControls="1" EnableContextMenu="1" EnableFullScreenControls="1" AllowChangeDisplaySize="1" ShowControls="1" Volume="100"></embed>
</td></tr><tr><td width=300>
<center>.: Download (http://kenh14.channelvn.net/images/uploaded/phananh/musik/bad day.mp3) (Click right => Save Target As...) :.
</center></td></tr></table>
Đức ghé mắt ra của sổ thư viện để nhìn ra bên ngoài. Nước xối xả tuôn xuống mặt sân trường. Mọi thứ đang tự gột rửa mình cho sạch sẽ. Cảm giác thật dễ chịu...Và cũng vì thế mà cơn buồn ngủ kéo đến. Trong cái ranh giới mơ hồ giữa thức và ngủ, hắn chợt bừng tỉnh khi nhớ về ngày thi cuối kì. “Có lẽ cần một tí cafe để kích thích thôi”. Hắn nghĩ thầm.
Quán cafe vắng ngắt. Nhấm nháp một cốc Impressor cũng thật là thích. Chợt, hắn nhớ về Quyên. Lúc này dường như nàng rất lạ. Những buổi đi chơi cũng thưa dần vì nàng luôn cáo bận. Ra đường một mình thì còn chán hơn ở nhà. Thế là cuối tuần, hắn đắp chăn ngủ khỏe... Sự im lặng khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Và cũng không còn đủ nghị lực để quay lại thư viện. Đức định bụng sẽ về nhà, vừa nằm, vừa gửi sms cho honey. Dẫu sao thì còn 2 tháng nữa mới đến kì thi. <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/giasw.jpg</div> <div align='center'>Đó là một cô gia sư ghê gớm...</div>
Lúc ra về, hắn lơ đễnh va phải ai đó từ phía dưới đi lên. Hậu quả to lớn là cốc café trên tay hắn đổ ào vào người đó. Chưa kịp định thần sẽ phải làm gì thì đã bị mắng xối xả: - Mắt anh để đâu thế hả. Vấy bẩn hết cả áo tôi rồi đây này.
+ Tôi xin lỗi. Phải làm sao bây giờ?
- Sao trăng gì nữa? Tránh đường dùm đi. Lần sau nhớ để mắt trên mũi, đừng gắn sau lưng. Phí lắm!
Nói xong nhỏ gạt hắn qua một bên rồi đi thẳng. Hắn ngơ ngẩn nhìn theo: “Ngày gì mà u ám thế này? Đúng là khắc tinh mà, dữ vậy chỉ có nước ế chỏng gọng cho xem”.
Đang ngủ ngon lành, bỗng chuông cửa reo inh ỏi. Hắn nhớ ra là mama có dặn phải tiếp gia sư của nhỏ em gái. Lủi thủi đi xuống nhà, định bụng sẽ cáo bận rồi xua về. Ai dè, đến khi cửa đã mở thì Đức đứng sững người lại, không phải là "bà chằn" lúc sáng đây sao? Mất 30s để hai phía săm soi lẫn nhau. Cuối cùng, nhỏ mở lời trước:
- Tôi là Hiền. Tôi có hẹn đến để dạy kèm cho cô bé lớp 5 ở nhà này.
+ Ơ, tôi tưởng cô là luật sư hay ít nhất cũng là võ sư chứ? - Hắn giở giọng chủ nhà.
- Anh không tiếp hay nghi ngờ thực lực của tôi thì tôi về vậy.
+ Ai lại thế bao giờ? Mời quý cô đáng mến vào nhà.
Vậy là hắn và nhỏ có dịp đụng độ nhau vào 3 buổi tối trong tuần. Đức luôn tìm cách để trêu chọc nhỏ, nhưng đáng tiếc, Hiền là đứa cao tay vô cùng. Bao nhiêu trò ranh ma như xì lốp xe hay giấu dép đều bị nhỏ phát hiện. Kết quả là hắn luôn bị mama cho một trận rồi bắt đi giải quyết hậu quả. Đen đủi hơn nữa là khi phụ huynh thuê luôn cô nàng gia sư kèm thêm cả hắn nữa. Lúc đầu hắn giẫy nẫy nhất quyết không chịu. Nhưng môn kế toán, hay xác suất thống kê thì đúng là không dễ nuốt tí nào. Thế là gia sư lại có dịp trổ tài kèm cặp cả anh lẫn em. Nhỏ em Đức thì thích mê chị gia sư. Riêng hắn, phải nói là ngán tới tận cổ. Lúc này mải mê học hành nên hắn cũng quên lửng chuyện hẹn hò. Mà Quyên cũng không hề giận dỗi hay trách móc như trước nữa. Nàng im lặng. Đức nghĩ đơn giản là nàng học thi như mình. Thế cho khỏi nặng đầu, chuyên tâm đối phó với cô gia sư khó chịu này cũng đủ mệt lắm rồi. Khi thì nhỏ mách phụ huynh rằng phòng học bẩn, lúc lại tọc mạch rằng hắn vừa ẩu vừa lười. Nhỏ tên Hiền, mà có hiền tí tẹo nào đâu? <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/giagj.jpg</div> <div align='center'>... đôi lúc khiến hắn phải đau đầu...</div> Còn tuần nữa là tới ngày thi, hôm nay hắn tự thưởng cho mình một bữa cúp học. Đi loanh quanh trong công viên, Đức thấy thoải mái vì không còn lo chuyện thi cử nữa. Thi xong, hắn sẽ rủ Quyên đi chơi đâu đó. Rồi kể cho nàng nghe về nhỏ gia sư chết tiệt đã đày đọa hắn như thế nào? Nghĩ tới nhỏ, hắn bật cười thành tiếng. Không hẳn nhỏ là bà cô khó tính đâu, Hiền cũng dễ thương lắm mà giảng bài thì cực dễ hiểu. Những con số khó nhằn cũng trở nên dễ chịu hơn. Trừ những khi máu giáo viên nổi lên đột xuất thì hắn phải gánh chịu đau thương thôi.
Mải mê nghĩ về những trò thú vị với Hiền, thì hắn gặp Quyên. Nàng không đi một mình. Bên cạnh là ai đó, hai người có vẻ tình tứ lắm. Tay trong tay, người đó còn hôn lên má nàng. Điều mà đáng lẽ Đức làm mới phải. Hắn như té một cái thật đau từ tầng thượng của café 33 tầng. “Tại sao lại như thế?”. Dẫu lúc này cũng có lời ong tiếng ve về nàng, nhưng Đức chưa bao giờ tin. Có lẽ hai đứa đẹp đôi quá nên người ta ganh ghét thôi. Nhưng đó là sự thật. Đức muốn chạy đến và hỏi thật hư. Nhưng đôi chân hắn như có ai đổ vữa vào rồi.
Hắn trở mình chạy thật nhanh về nhà và dập cửa thật mạnh. Điều đó dường như là khó sức chịu đựng. Đức nằm vùi trong đống chăn gối mà tự hỏi mình về những điều đã thấy. Có tiếng gõ cửa. Hắn không trả lời. Thêm vài tiếng gõ cửa rồi Hiền bước vào:
- Giờ học đã bắt đầu. Sao anh không đến phòng học hả?
+ Tôi mời cô ra ngoài.
- Anh không quên là 1 tuần nữa sẽ thi chứ?
+ Ra ngoài.
Sau tiếng quát thật to ấy, Hiền như chết đứng ở cửa. Còn hắn thì không hiểu sao mình lại làm thế? Nhỏ bỏ chạy về phía cầu thang, còn Đức thì đến đóng khóa cửa lại. Hắn ngồi đấy. Im lặng.
Cả ngày hôm sau hắn tự nhốt mình trong phòng. Lôi những tấm ảnh cũ, xem lại những tin nhắn mà nàng gửi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Đức đau đớn. Thế là hết! Mọi thứ đều trống trơn, chỉ còn mình hắn lưu giữ những kỉ niệm. Sự phản bội khiến hắn đau nhói. “Tôi đã yêu em nhiều đến thế cơ mà…”
Có tiếng gõ cửa, Hiền bước vào. Hôm nay không phải là ngày dạy của nhỏ. Hắn đang thắc mắc thì nhỏ chìa ra trước mặt mẩu bánh mì…
- Ăn đi. Bác nói cả ngày nay anh đã chưa ăn gì rồi.
+ Tôi xin lỗi về hành động ngày hôm qua.
- Tôi hiểu mà, và tôi không giận anh đâu. - Ngừng một chút rồi nhỏ nói tiếp - Ai cũng có những nỗi chuyện riêng không thể nói và anh cũng vậy. Nhưng im lặng không phải là cách. Anh có thể trốn chạy, nhưng nào có thể vượt qua. Đối mặt hoặc bị đánh bại, anh chọn đi. Còn nhiều thứ đang chờ anh mà.
+ Nhưng cô thì biết gì chứ. Tôi vừa mới bị cướp đi người tôi yêu thương nhất đấy.
- Chỉ có những kẻ hay cướp của người khác mới sợ người khác cướp của mình. Nếu đó là sự phản bội. Tốt nhất là anh nên mừng vì sớm nhận ra cô ấy là thế… <div align='center'>http://images.kenh14.channelvn.net/Images/Uploaded/phananh/Thang5/doi080506_8.jpg</div> <div align='center'>... nhưng rồi hắn nhận ra, cô ấy cũng... đáng iu đấy chứ?</div> Đức không thể nói thêm bất kì lời nào nữa. Hắn nghĩ nhỏ nói đúng. Hiền đứng đó nhìn hắn vài phút rồi nhỏ trở ra ngoài. Trước khi đóng cửa, nhỏ nói vọng lại: “Giờ học ngày mai vẫn bắt đầu lúc 7h đấy nhé”.
Hôm nay là ngày có kết quả thi, Đức hồi hộp lắm. Sáng trước khi đi học đã nhận được sms của gia sư: “Biết điểm là báo ngay cho tôi đấy”. Dẫu biết mình làm cũng không tồi, nhưng lỡ sai sót thì không yên được với bà cô này đâu. Chen lấn trong đống người để xem điểm. hắn đã nhẩy cẫng lên khi biết mình được những 9 điểm. Quay lưng định đi thì lại gặp gia sư:
- Kết quả tốt chứ.
+ Tôi out rồi. Cô phải đền tiền công gia sư lại đi.
- Có ai rớt mà nhảy lên vui mừng như anh không?
+ Cô lo cho tôi đến thế cơ à. Hay cô đem lòng mến mộ cậu chủ tài ba rồi?
Nhỏ đỏ mặt, quay lưng đi khỏi đám đông mà không thèm nói thêm câu gì, hắn chạy theo trêu chọc. Trên cao, những tia nắng đầu tiên sau cơn mưa dài bắt đầu chiếu rọi. Đâu đó ở phía xa còn có cả cầu vồng. Hắn cảm thấy ấm áp. Đi bên cạnh hắn không còn là bà cô khó tính nữa, mà là gia sư đáng yêu. Đáng yêu thật đấy.