coimexco-cty
30-07-2012, 01:36 PM
[b]Cô ngước mắt lên nhìn Chúa, vẫn là bức tường vàng nhũ đen thẫm trong khoảng trời đêm xam xám ấy. Chúa bế một đứa trẻ nhỏ, nhìn xuống mỉm cười. Chuông đồng hồ của Nhà Thờ Lớn kêu lanh thanh điểm 12 giờ 15 phút, cô bật cười vì sự sai lệch bất bình thường của chiếc đồng hồ này và những chiếc đồng hồ treo tường trong mọi gia đình. Nhà Thờ Lớn vẫn đứng im lìm, cứng cắc như tấm bìa lớn trên nền trời, trông chẳng có hồn như những ngày lễ thứ bảy .
Cô thở dài sượt, rời khỏi đó, mưa nhẹ lất phất, gió cũng thổi lất phất, thi thoảng ồ lên từng trận khiến cô co rúm người lại xuýt xoa. Lang thang trong chiếc áo mỏng, màu vàng, chiếc quần Jeans nhiều túi, cô cho xe chạy chậm hơn.
Mưa. Mưa bất đầu rơi nặng hạt. Cô hít sâu một hơi lạnh vào lồng ngực thầm nghĩ: Có nên chạy vào đâu đó để tránh mưa không nhỉ? Chẳng cần. Tóc cô ngắn cũn thế này, ướt chút rồi sẽ khô. Còn quần áo sẽ ướt. Cũng chẳng sao, đi bụi đêm phải chấp nhận chứ!
- Ai bánh bao nóng đê... Ăn bánh bao không cô ơi?
Một người đàn ông bán bánh ngoái cổ nhìn cô hỏi. Cô ngoắc tay ra hiệu người đàn ông quay lại.
- Cho cháu mấy chiếc.
Mùi thơm của bánh bốc lên, cô nghe bụng reo dữ dội, bóc ngay một cái cho vào miệng cắn, xuýt xoa.
Người đàn ông nhìn cô bật cười:
- Cô có vẻ đói lắm
- Vâng, cháu có thể ăn hết cả xe bánh của chú đấy.
Người bán bánh hồ hởi:
- Cô nói vui chứ… mà cô đi đâu muộn vậy?
- Cháu đi đánh ghen.
Người đàn ông tròn xoe mắt rồi ông ta lắc đầu
- Cô nói thế nào. Nhìn cô, tôi đoán, chắc cô thích lang thang phố đêm thôi.
- Chú tài nhỉ.
Người đàn ông sôi nổi hơn.
- Tôi hay gặp những người trẻ như cô lắm, nhưng họ đi đông cơ. Mỗi tốp đến chục người chứ không một mình đâu. Cô cũng liều đấy.
Cô mỉm cười, nhai sang cái bánh thứ 2, rồi hỏi:
- Thế có nhiều vụ trấn lột, đánh nhau sao chú?
- Không, không có, nhưng... cô... vẫn liều. Cô không sợ ma à?
Cô bật cười nắc nẻ rồi khẽ gật gật cái đầu ngắn toe đó theo giai điệu "Giọt đắng" của băng nhạc THE WALL.
- Không! Cháu đang đi tìm một chàng ma đây.
Rút tiền ra trả người bán hàng, cô khen:
- Bánh của chú ngon ghê! Cháu đỡ đói hẳn.
Người đàn ông cầm tiền, cảm ơn, rồi lóc cóc đạp xe, miệng rao tiếp: "Bánh bao nóng đê, ai bánh bao nào…".
Cô cho xe chạy tiếp. Hà Nội đêm mùa thu khác hẳn quê cô. Mùa này, quê cô hoa sữa chưa ra bông. Con đường Lý Thường Kiệt sẽ oằn mình ngột ngạt đến khó thở khi hoa sữa phủ trắng. Cô nhớ biển Nhật Lệ, ồn ào tiếng sóng, xoa tràn lên những bờ cát trắng. Cô nhớ quán cà phê Sơn Ca da diết nhạc Trịnh phiêu du. Cô nhớ những hàng dương xanh thẫm phủ dài trên những đồi cát, mà buổi trưa cô cùng tụi trẻ con hay chạy chân đất để tìm quả khô. Đêm Đồng Hới quê cô thật thâm trầm, lắng đọng, ngọt ngào chẳng khác giọt mật ong im lìm ngủ ngoan nơi lòng bàn tay con trẻ.
Cô thấy sống mũi cay cay, nước mắt ngân ngấn. Kệ chứ! Cứ để cho nước mắt rơi đi. Đã lâu lắm rồi, cô không còn biết khóc. Nhiều khi, cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc được nữa.
Cô rẽ lên phía con đường Điện Biên Phủ, buớc vào quán trà Dilmah, tiếng nhạc ghi-ta vang lên bản Sa-kư-ra buồn lay lắt, cô thấy tâm hồn mình như được buộc túm lại, não nề. Hương hoàng Lan thoảng đưa lại, cô cố hít thật sâu rồi khẽ mỉm cười khi chợt nhớ đến mấy câu thơ của Bùi Giáng:
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng với lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
* * *
Mưa tạnh, gió vẫn thổi, từng đám lá vàng ẩm ướt nước mưa thi thoảng bật nghiêng mình rồi lại im lặng. Lá reo xào xạc trên đầu, kéo theo ánh sáng loang loáng của những chiếc đèn cao áp đường phố hất vào, nhìn chẳng khác gì những ngôi sao dát bạc. Bên kia đường là toà nhà lớn của Đại sứ quán nào đó, cô không biết tên, cô chỉ thích những cây chuối lênh khênh được cắt tỉa những tàu lá thật công phu trồng hai bên lối vào, nhìn chúng cứ là lạ.
Đã không ít lần cô lang thang đêm Hà Nội, nhưng sao mỗi lần lang thang ấy cô vẫn có cảm giác thèm đi nữa. Đêm Hà Nội cứ cuốn hút và ám ảnh cô đến lạ kỳ.
Người phục vụ bê thêm ly cafe đen đến, nhấp chút vị đắng đấy, cô nhớ lại những hình ảnh cũ khi mới bỡ ngỡ đặt chân lên mảnh đất sầm uất này.
* * *
Tiếng người phát thanh đọc to dõng dạc từng câu: "Chuyến tàu S2 sắp vào ga, mời mọi người tránh xa đường ray xe lửa…". Tàu hú dài, tiếng bánh xe nghiến lên đường ray ken két rồi ngừng lại. Đoàn người xuống vội, líu ríu gọi nhau. Kẻ đón người đưa, kẻ xách, người mang huyên náo cả sân ga, cô lẫn vào trong đám người.
Đồng hồ nhà ga chỉ 4 giờ đúng. Tàu đến Hà Nội chậm 30 phút. Chậm hay nhanh cũng không quan trọng đối với cô. Vì cô còn ngồi trong nhà ga đợi đến sáng cơ mà. Cô kéo ba lô đi về phía phòng đợi, yên lặng nhìn ra khung trời dần tảng sáng.
Vậy là cô đã đến Hà Nội, tờ giấy báo trúng tuyển trường đại học đã thôi thúc cô ra ngoài này. Ba cô theo người đàn bà khác sang Mỹ từ khi cô chưa ra đời. Hai anh một lần đi công tác ở Lào về thăm mẹ thì gặp tai nạn máy bay. Mẹ cô nghĩ quá nhiều nên bị điên, giờ đang điều trị ở Huế. Còn cô sống nhờ vào đồng trợ cấp đến hết tuổi 18. Giờ thì hết rồi, cô đã trưởng thành, phải tự kiếm tiền ăn học vậy.
Cô thuê nhà gần trường. Tiền ăn, tiền học, tiền sách vở thúc đẩy. Cô xin vào làm tại Vũ trường New Centery, một vũ trường nổi tiếng đất Hà thành. Vũ trường thật phức tạp, cô biết điều đó. Cô không tránh được những bàn tay sờ mó, nắn bóp của bọn đàn ông trên cơ thể, không thể tránh được mùi bia rượu của chúng phả nơi gáy, cùng những lời mời mọc ngọt ngào lẫn bặm trợn. Mới đầu, cô cảm thấy tủi nhục, cô thường chạy vào toilet khóc một mình và gọi mẹ. Về sau, cô không vậy nữa, gặp những chuyện nho nhỏ đó cô chỉ khẽ mỉm cười và quên đi nhanh chóng.
Vũ trường hôm đó xảy ra vụ scandal, một số tay anh chị đến quậy tưng bừng. Người quản lý sau một lúc thương lượng ngầm cũng giải quyết ổn thoả. Cô ra về muộn hơn mọi khi 2 tiếng. Cô mệt mỏi dắt xe vào con đường ngập đầy bóng đêm, tiếng rú ga ầm ầm từ xa vọng lại khiến cô phải tấp vào lề đường chờ cho dải xe đó đi qua.
Tiếng rú máy của dân đua còn vẳng lại, cô dắt xe xuống lề đường đề máy. Chiếc xe dở chứng kêu rè rè. Sáng nay, cô đã kiểm tra rồi cơ mà, sao lại thế này. Cô đạp máy, máy vẫn không nổ, đạp thêm mấy lần nữa vẫn vậy. Đêm, sương xuống dầy hơn, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô thở dài dắt xe, bước chân trệu trạo, đầy ngán ngẩm.
Ba năm học và làm, cô đã tự mua một chiếc xe cũ của người quen, và có tiền ăn học. Ba năm sống ở Hà Nội, cô chỉ về thăm mẹ tổng cộng được chín ngày trong dịp tết, và rồi vội vã có mặt tại Hà Nội để đi làm. Tình yêu và các cuộc đi chơi của bạn bè là món quà xa xỉ mà cô không thể nhận. Thời gian, cô dành cả cho học trên giảng đường và đi làm. Điều này khiến bạn bè trong lớp luôn cảm thấy cô khó gần, nhất là cánh con trai, chẳng ai dám bắt chuyện, cho dù cô đẹp, một vẻ đẹp kín đáo với đôi mắt nâu bình thản.
- Chị cần tôi kéo xe cho không? - Tiếng nói thoảng nhẹ như tiếng gió
Đang dắt xe, cô giật mình quay sang thấy một người con trai lịch sự trong bộ veston tối màu, ngồi trên chiếc Dream II nhìn cô. Cô thầm cảm ơn thượng đế rủ phép nhiệm màu. Cô mừng rỡ:
- Vâng, anh làm ơn giúp tôi với. Xe của tôi không hiểu sao lại không đi được
- Chị nắm tay tôi được không. Tôi sẽ kéo chị. - Chàng trai nhìn cô, ánh mắt thoảng gió.
Cô cười, đáp:
- Được chứ!
Người con trai đưa cánh tay trái cho cô nắm vào. Người cô như có luồng điện chạy khắp sống lưng. Một bàn tay thật lạnh, lạnh như đá. Cô nghĩ đến bàn tay của những con ma đói đi trong đêm. Cô run rẩy, lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.
- Tay chị ấm quá, lại mềm nữa.
Cô khẽ cười không đáp.
- Chị đi làm về muộn thế không sợ ai bắt nạt sao?
Cô lắc đầu, mỉm cười.
Hai chiếc xe máy đi chầm chậm bên nhau, người con trai nói chuyện với cô thật tự nhiên.
- Tôi tên Vũ, Vũ có nghĩa là mưa, chữ Hán viết nét ngang ở trên trời, nét cong là mây, chữ thuỷ ở giữa nét cong chỉ nước mưa từ trên mây rơi xuống.
Cô cười, nghĩ Vũ thật vui tính.
- Đêm nay sao thật sáng chị nhỉ. Chị có biết những ngôi sao sáng loá bay ngang qua trời kéo theo những chùm ánh sáng nhỏ phía sau không? Người ta nói có sự ra đi của một kiếp người, còn đám học trò mơ mộng thì biến cái đó thành điều ước về tình yêu. Riêng tôi, tôi nghĩ những ngôi sao đó là những vì sao lang thang, lang thang như tôi vậy. Trong dải ngân hà có hai trăm ngàn tỷ ngôi sao mà dải thiên hà thì không biết bao nhiêu mà đếm. Dải thiên hà đó có bao nhiêu vì sao lang thang nhỉ? Chị có biết không? Chắc chị cũng không biết đâu. Và tôi cũng như chị, cũng không biết.
Chị thấy trăng thượng tuần có đẹp không? Tôi thấy nó quyện với mùi hương hoàng lan và hoa sữa còn vương lại, hương không nồng nàn như mùa thu, chỉ thoang thoảng thôi. Cả hương của chợ hoa đêm Quảng Bá nữa, huyền diệu phiêu linh, ở đó lung linh sắc hoa, sự tinh khiết của hoa huệ và cúc trắng, tiểu thư như hoa baby, man dại như Thuỳ Dương và dù quê kệch như đám lau rừng cũng làm tôi rất thích
Cô nhìn sang Vũ, ánh mắt anh như đang ở trong cõi hư vô, anh nói như cho chính bản thân mình. Cô nhìn Vũ lâu hơn khiến chút xíu nữa xe cô đâm vào lề đường. Cô giật mình, hốt hoảng kêu khẽ: "Ôi, lạy Chúa tôi!".
Vũ mỉm cười, một nụ cười thật hiền nhưng nghe ren rét trong đêm lạnh. Nụ cười phảng phất sương đêm. "Anh ấy thật đẹp" - cô nghĩ - "Một vẻ đẹp sương khói". Tiếng Vũ thoảng nhẹ cắt dòng suy nghĩ của cô:
- Ta dừng lại ở đầu phố kia nhé, ở đó có người bán xăng đấy, xe cô chỉ hết xăng thôi.
Cô dắt xe lại lề đường, người bán xăng lẻ đang ngủ gà ngủ gật bên chiếc ghế, cô đánh thức ông ta dậy. Người đàn ông uể oải ngáp dài, nhìn cô:
- Cháu đổ xăng hả?
- Dạ!
Người đàn ông vừa đổ xăng vào bình xe, vừa nhìn cô ái ngại:
- Cháu dắt xe xa không, đi công việc gì đêm hôm cho khổ.
- Dạ, cháu đi cùng bạn.
Người đàn ông nhét tiền vào túi:
- Ừ, chú tưởng… mà bạn cháu đâu?
Quay lại phía sau, cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai ngoài mấy quán cóc nho nhỏ ven đường lập lờ ánh sáng nhờ mấy chiếc đèn dầu leo lét.
Cô khẽ gọi:
- Anh Vũ ơi!
Người bán xăng nhìn cô rất lâu, hỏi nhát ngừng:
- Bạn cháu... có phải... cậu con trai... mặc bộ veston tối màu không...?
- Dạ vâng!
- Cậu ấy tên Vũ..
- Dạ, chú quen anh ấy?
Người bán xăng lắc đầu, giọng run run:
- Không...
- Vậy sao…
- Thế này cháu ạ - người đàn ông kể - trong đêm nay tôi bán xăng cho cháu là người thứ ba rồi.
Người đàn ông thở dài đánh sượt rồi ngập ngừng kể:
- Cách đây không lâu, vào ngày đầu tháng, bọn đua xe gây ra một vụ tai nạn trên đường này… Lúc đó cũng vào nửa đêm... tôi đã vuốt mắt cho cậu ấy. Về sau tôi được biết cậu ấy tên là Vũ, sinh viên Mỹ thuật. Thật tội nghiệp! Cậu ấy còn trẻ quá.
Cô nhìn xuống tay mình, cảm giác giá lạnh của bàn tay Vũ vẫn còn đấy, cô run rẩy đưa bàn tay lên môi, bật khóc.
*
* *
Hà Nội vẫn đẹp và huyền diệu về đêm. Cô nhìn lên bầu trời, ngàn vì sao vẫn lấp lánh, có những ngôi sao chợt lóe sáng lướt qua bầu trời rồi vụt tắt, dù sao cũng là lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác, cô khẽ nhủ thầm: Vì sao lang thang.</span>
Cô thở dài sượt, rời khỏi đó, mưa nhẹ lất phất, gió cũng thổi lất phất, thi thoảng ồ lên từng trận khiến cô co rúm người lại xuýt xoa. Lang thang trong chiếc áo mỏng, màu vàng, chiếc quần Jeans nhiều túi, cô cho xe chạy chậm hơn.
Mưa. Mưa bất đầu rơi nặng hạt. Cô hít sâu một hơi lạnh vào lồng ngực thầm nghĩ: Có nên chạy vào đâu đó để tránh mưa không nhỉ? Chẳng cần. Tóc cô ngắn cũn thế này, ướt chút rồi sẽ khô. Còn quần áo sẽ ướt. Cũng chẳng sao, đi bụi đêm phải chấp nhận chứ!
- Ai bánh bao nóng đê... Ăn bánh bao không cô ơi?
Một người đàn ông bán bánh ngoái cổ nhìn cô hỏi. Cô ngoắc tay ra hiệu người đàn ông quay lại.
- Cho cháu mấy chiếc.
Mùi thơm của bánh bốc lên, cô nghe bụng reo dữ dội, bóc ngay một cái cho vào miệng cắn, xuýt xoa.
Người đàn ông nhìn cô bật cười:
- Cô có vẻ đói lắm
- Vâng, cháu có thể ăn hết cả xe bánh của chú đấy.
Người bán bánh hồ hởi:
- Cô nói vui chứ… mà cô đi đâu muộn vậy?
- Cháu đi đánh ghen.
Người đàn ông tròn xoe mắt rồi ông ta lắc đầu
- Cô nói thế nào. Nhìn cô, tôi đoán, chắc cô thích lang thang phố đêm thôi.
- Chú tài nhỉ.
Người đàn ông sôi nổi hơn.
- Tôi hay gặp những người trẻ như cô lắm, nhưng họ đi đông cơ. Mỗi tốp đến chục người chứ không một mình đâu. Cô cũng liều đấy.
Cô mỉm cười, nhai sang cái bánh thứ 2, rồi hỏi:
- Thế có nhiều vụ trấn lột, đánh nhau sao chú?
- Không, không có, nhưng... cô... vẫn liều. Cô không sợ ma à?
Cô bật cười nắc nẻ rồi khẽ gật gật cái đầu ngắn toe đó theo giai điệu "Giọt đắng" của băng nhạc THE WALL.
- Không! Cháu đang đi tìm một chàng ma đây.
Rút tiền ra trả người bán hàng, cô khen:
- Bánh của chú ngon ghê! Cháu đỡ đói hẳn.
Người đàn ông cầm tiền, cảm ơn, rồi lóc cóc đạp xe, miệng rao tiếp: "Bánh bao nóng đê, ai bánh bao nào…".
Cô cho xe chạy tiếp. Hà Nội đêm mùa thu khác hẳn quê cô. Mùa này, quê cô hoa sữa chưa ra bông. Con đường Lý Thường Kiệt sẽ oằn mình ngột ngạt đến khó thở khi hoa sữa phủ trắng. Cô nhớ biển Nhật Lệ, ồn ào tiếng sóng, xoa tràn lên những bờ cát trắng. Cô nhớ quán cà phê Sơn Ca da diết nhạc Trịnh phiêu du. Cô nhớ những hàng dương xanh thẫm phủ dài trên những đồi cát, mà buổi trưa cô cùng tụi trẻ con hay chạy chân đất để tìm quả khô. Đêm Đồng Hới quê cô thật thâm trầm, lắng đọng, ngọt ngào chẳng khác giọt mật ong im lìm ngủ ngoan nơi lòng bàn tay con trẻ.
Cô thấy sống mũi cay cay, nước mắt ngân ngấn. Kệ chứ! Cứ để cho nước mắt rơi đi. Đã lâu lắm rồi, cô không còn biết khóc. Nhiều khi, cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ khóc được nữa.
Cô rẽ lên phía con đường Điện Biên Phủ, buớc vào quán trà Dilmah, tiếng nhạc ghi-ta vang lên bản Sa-kư-ra buồn lay lắt, cô thấy tâm hồn mình như được buộc túm lại, não nề. Hương hoàng Lan thoảng đưa lại, cô cố hít thật sâu rồi khẽ mỉm cười khi chợt nhớ đến mấy câu thơ của Bùi Giáng:
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng với lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
* * *
Mưa tạnh, gió vẫn thổi, từng đám lá vàng ẩm ướt nước mưa thi thoảng bật nghiêng mình rồi lại im lặng. Lá reo xào xạc trên đầu, kéo theo ánh sáng loang loáng của những chiếc đèn cao áp đường phố hất vào, nhìn chẳng khác gì những ngôi sao dát bạc. Bên kia đường là toà nhà lớn của Đại sứ quán nào đó, cô không biết tên, cô chỉ thích những cây chuối lênh khênh được cắt tỉa những tàu lá thật công phu trồng hai bên lối vào, nhìn chúng cứ là lạ.
Đã không ít lần cô lang thang đêm Hà Nội, nhưng sao mỗi lần lang thang ấy cô vẫn có cảm giác thèm đi nữa. Đêm Hà Nội cứ cuốn hút và ám ảnh cô đến lạ kỳ.
Người phục vụ bê thêm ly cafe đen đến, nhấp chút vị đắng đấy, cô nhớ lại những hình ảnh cũ khi mới bỡ ngỡ đặt chân lên mảnh đất sầm uất này.
* * *
Tiếng người phát thanh đọc to dõng dạc từng câu: "Chuyến tàu S2 sắp vào ga, mời mọi người tránh xa đường ray xe lửa…". Tàu hú dài, tiếng bánh xe nghiến lên đường ray ken két rồi ngừng lại. Đoàn người xuống vội, líu ríu gọi nhau. Kẻ đón người đưa, kẻ xách, người mang huyên náo cả sân ga, cô lẫn vào trong đám người.
Đồng hồ nhà ga chỉ 4 giờ đúng. Tàu đến Hà Nội chậm 30 phút. Chậm hay nhanh cũng không quan trọng đối với cô. Vì cô còn ngồi trong nhà ga đợi đến sáng cơ mà. Cô kéo ba lô đi về phía phòng đợi, yên lặng nhìn ra khung trời dần tảng sáng.
Vậy là cô đã đến Hà Nội, tờ giấy báo trúng tuyển trường đại học đã thôi thúc cô ra ngoài này. Ba cô theo người đàn bà khác sang Mỹ từ khi cô chưa ra đời. Hai anh một lần đi công tác ở Lào về thăm mẹ thì gặp tai nạn máy bay. Mẹ cô nghĩ quá nhiều nên bị điên, giờ đang điều trị ở Huế. Còn cô sống nhờ vào đồng trợ cấp đến hết tuổi 18. Giờ thì hết rồi, cô đã trưởng thành, phải tự kiếm tiền ăn học vậy.
Cô thuê nhà gần trường. Tiền ăn, tiền học, tiền sách vở thúc đẩy. Cô xin vào làm tại Vũ trường New Centery, một vũ trường nổi tiếng đất Hà thành. Vũ trường thật phức tạp, cô biết điều đó. Cô không tránh được những bàn tay sờ mó, nắn bóp của bọn đàn ông trên cơ thể, không thể tránh được mùi bia rượu của chúng phả nơi gáy, cùng những lời mời mọc ngọt ngào lẫn bặm trợn. Mới đầu, cô cảm thấy tủi nhục, cô thường chạy vào toilet khóc một mình và gọi mẹ. Về sau, cô không vậy nữa, gặp những chuyện nho nhỏ đó cô chỉ khẽ mỉm cười và quên đi nhanh chóng.
Vũ trường hôm đó xảy ra vụ scandal, một số tay anh chị đến quậy tưng bừng. Người quản lý sau một lúc thương lượng ngầm cũng giải quyết ổn thoả. Cô ra về muộn hơn mọi khi 2 tiếng. Cô mệt mỏi dắt xe vào con đường ngập đầy bóng đêm, tiếng rú ga ầm ầm từ xa vọng lại khiến cô phải tấp vào lề đường chờ cho dải xe đó đi qua.
Tiếng rú máy của dân đua còn vẳng lại, cô dắt xe xuống lề đường đề máy. Chiếc xe dở chứng kêu rè rè. Sáng nay, cô đã kiểm tra rồi cơ mà, sao lại thế này. Cô đạp máy, máy vẫn không nổ, đạp thêm mấy lần nữa vẫn vậy. Đêm, sương xuống dầy hơn, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô thở dài dắt xe, bước chân trệu trạo, đầy ngán ngẩm.
Ba năm học và làm, cô đã tự mua một chiếc xe cũ của người quen, và có tiền ăn học. Ba năm sống ở Hà Nội, cô chỉ về thăm mẹ tổng cộng được chín ngày trong dịp tết, và rồi vội vã có mặt tại Hà Nội để đi làm. Tình yêu và các cuộc đi chơi của bạn bè là món quà xa xỉ mà cô không thể nhận. Thời gian, cô dành cả cho học trên giảng đường và đi làm. Điều này khiến bạn bè trong lớp luôn cảm thấy cô khó gần, nhất là cánh con trai, chẳng ai dám bắt chuyện, cho dù cô đẹp, một vẻ đẹp kín đáo với đôi mắt nâu bình thản.
- Chị cần tôi kéo xe cho không? - Tiếng nói thoảng nhẹ như tiếng gió
Đang dắt xe, cô giật mình quay sang thấy một người con trai lịch sự trong bộ veston tối màu, ngồi trên chiếc Dream II nhìn cô. Cô thầm cảm ơn thượng đế rủ phép nhiệm màu. Cô mừng rỡ:
- Vâng, anh làm ơn giúp tôi với. Xe của tôi không hiểu sao lại không đi được
- Chị nắm tay tôi được không. Tôi sẽ kéo chị. - Chàng trai nhìn cô, ánh mắt thoảng gió.
Cô cười, đáp:
- Được chứ!
Người con trai đưa cánh tay trái cho cô nắm vào. Người cô như có luồng điện chạy khắp sống lưng. Một bàn tay thật lạnh, lạnh như đá. Cô nghĩ đến bàn tay của những con ma đói đi trong đêm. Cô run rẩy, lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.
- Tay chị ấm quá, lại mềm nữa.
Cô khẽ cười không đáp.
- Chị đi làm về muộn thế không sợ ai bắt nạt sao?
Cô lắc đầu, mỉm cười.
Hai chiếc xe máy đi chầm chậm bên nhau, người con trai nói chuyện với cô thật tự nhiên.
- Tôi tên Vũ, Vũ có nghĩa là mưa, chữ Hán viết nét ngang ở trên trời, nét cong là mây, chữ thuỷ ở giữa nét cong chỉ nước mưa từ trên mây rơi xuống.
Cô cười, nghĩ Vũ thật vui tính.
- Đêm nay sao thật sáng chị nhỉ. Chị có biết những ngôi sao sáng loá bay ngang qua trời kéo theo những chùm ánh sáng nhỏ phía sau không? Người ta nói có sự ra đi của một kiếp người, còn đám học trò mơ mộng thì biến cái đó thành điều ước về tình yêu. Riêng tôi, tôi nghĩ những ngôi sao đó là những vì sao lang thang, lang thang như tôi vậy. Trong dải ngân hà có hai trăm ngàn tỷ ngôi sao mà dải thiên hà thì không biết bao nhiêu mà đếm. Dải thiên hà đó có bao nhiêu vì sao lang thang nhỉ? Chị có biết không? Chắc chị cũng không biết đâu. Và tôi cũng như chị, cũng không biết.
Chị thấy trăng thượng tuần có đẹp không? Tôi thấy nó quyện với mùi hương hoàng lan và hoa sữa còn vương lại, hương không nồng nàn như mùa thu, chỉ thoang thoảng thôi. Cả hương của chợ hoa đêm Quảng Bá nữa, huyền diệu phiêu linh, ở đó lung linh sắc hoa, sự tinh khiết của hoa huệ và cúc trắng, tiểu thư như hoa baby, man dại như Thuỳ Dương và dù quê kệch như đám lau rừng cũng làm tôi rất thích
Cô nhìn sang Vũ, ánh mắt anh như đang ở trong cõi hư vô, anh nói như cho chính bản thân mình. Cô nhìn Vũ lâu hơn khiến chút xíu nữa xe cô đâm vào lề đường. Cô giật mình, hốt hoảng kêu khẽ: "Ôi, lạy Chúa tôi!".
Vũ mỉm cười, một nụ cười thật hiền nhưng nghe ren rét trong đêm lạnh. Nụ cười phảng phất sương đêm. "Anh ấy thật đẹp" - cô nghĩ - "Một vẻ đẹp sương khói". Tiếng Vũ thoảng nhẹ cắt dòng suy nghĩ của cô:
- Ta dừng lại ở đầu phố kia nhé, ở đó có người bán xăng đấy, xe cô chỉ hết xăng thôi.
Cô dắt xe lại lề đường, người bán xăng lẻ đang ngủ gà ngủ gật bên chiếc ghế, cô đánh thức ông ta dậy. Người đàn ông uể oải ngáp dài, nhìn cô:
- Cháu đổ xăng hả?
- Dạ!
Người đàn ông vừa đổ xăng vào bình xe, vừa nhìn cô ái ngại:
- Cháu dắt xe xa không, đi công việc gì đêm hôm cho khổ.
- Dạ, cháu đi cùng bạn.
Người đàn ông nhét tiền vào túi:
- Ừ, chú tưởng… mà bạn cháu đâu?
Quay lại phía sau, cô nhìn xung quanh chẳng thấy ai ngoài mấy quán cóc nho nhỏ ven đường lập lờ ánh sáng nhờ mấy chiếc đèn dầu leo lét.
Cô khẽ gọi:
- Anh Vũ ơi!
Người bán xăng nhìn cô rất lâu, hỏi nhát ngừng:
- Bạn cháu... có phải... cậu con trai... mặc bộ veston tối màu không...?
- Dạ vâng!
- Cậu ấy tên Vũ..
- Dạ, chú quen anh ấy?
Người bán xăng lắc đầu, giọng run run:
- Không...
- Vậy sao…
- Thế này cháu ạ - người đàn ông kể - trong đêm nay tôi bán xăng cho cháu là người thứ ba rồi.
Người đàn ông thở dài đánh sượt rồi ngập ngừng kể:
- Cách đây không lâu, vào ngày đầu tháng, bọn đua xe gây ra một vụ tai nạn trên đường này… Lúc đó cũng vào nửa đêm... tôi đã vuốt mắt cho cậu ấy. Về sau tôi được biết cậu ấy tên là Vũ, sinh viên Mỹ thuật. Thật tội nghiệp! Cậu ấy còn trẻ quá.
Cô nhìn xuống tay mình, cảm giác giá lạnh của bàn tay Vũ vẫn còn đấy, cô run rẩy đưa bàn tay lên môi, bật khóc.
*
* *
Hà Nội vẫn đẹp và huyền diệu về đêm. Cô nhìn lên bầu trời, ngàn vì sao vẫn lấp lánh, có những ngôi sao chợt lóe sáng lướt qua bầu trời rồi vụt tắt, dù sao cũng là lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác, cô khẽ nhủ thầm: Vì sao lang thang.</span>