PDA

View Full Version : TRUYỆN NGẮN TỰ SÁNG TÁC


ld-py
30-07-2012, 01:29 PM
Hì hì, mí truyện này cũng mới viết gần đây... Trong năm học này thoai... Bà koan đọc rồi cho ý kiến !!!

NHÌN VÀ MỈM CƯỜI
-Tác giả: poonpoon_lam-


"Lan run run cất mảnh giấy vào ngăn bàn, nó không thể tin được lá thư đó là do Huy viết ..."
Lại là Huy, không hiểu sao truyện ngắn nào của nó nhân vật nam chính cũng tên Huy. Có lẽ nó thích cái tên này chăng ? Ồ không, mọi sự đều có cái lẽ của riêng nó !
---oOo---
Ngày ấy, nó không biết đến Huy và cũng chẳng thèm quan tâm Huy là ai, ai là Huy cả ! Nhiệm vụ hàng đầu của nó bây giờ là cố gắng học thật tốt để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi sắp tới.
Nó học chuyên Tin - 1 môn học cực kì khô khan, chán ngắt, và không phù hợp với tính cách của nó chút nào ! Mặc dù thích nhưng có vẻ như nó không được giỏi môn này cho lắm, nó có năng khiếu đàn hơn. Lúc mới tập, cô giáo luôn miệng khen nó, và nó cũng chẳng cần phải tập qua 1 bài tập cơ bản nào, vì nó đã có thể đàn những bài nhạc khó của G.Bizet, S.C.Foster, P.I.Tchaikosky từ lúc nó lên bảy cơ ! Ấy vậy mà cũng đã 7 năm rồi kể từ lần đầu tiên nó chạm tay vào những phím đàn trên chiếc ORG xinh xắn ấy...
Nó nghỉ đàn cũng hơn được 1 năm rồi, nó muốn chuyên tâm vào việc học ở trường hơn vì mẹ nó bảo "Làm nghệ sĩ đàn Org không có tương lai đâu con." Biết sao được, đành chịu vậy !
Rồi ngày thi cuối cùng cũng đến, dù có hơi lo sợ và mất bình tĩnh, nhưng vốn rất bản lĩnh nên nó nhanh chóng lấy lại cân bằng. Trong lúc chọc phá đám bạn trước khi vào phòng thi, nó chợt phát hiện có 1 chàng trai đang nhìn nó và mỉm cười.
Nó tự hỏi chàng trai ấy là ai, sao lại nhìn nó 1 cách kì lạ như vậy, “Xem nào, đẹp trai, cao, hơi ốm, mái nhuộm vàng... mình có quen ai vậy không nhỉ ?” Nó cố lục tìm trong trí nhớ của mình hình ảnh của chàng trai nhưng không có kết quả.
“Reng” , đã đến lúc thí sinh xếp hàng vào phòng thi.
Nó thi phòng 5, ở lầu 1. Còn chàng trai có lẽ thi lầu dưới. Vì sau khi bước vào phòng thi “an tòan”, nó thấy chàng trai đi xuống. “Chà, lại còn theo mình lên tận phòng thi cơ đấy, đúng là lạ thật!”
Hôm đó, nó rất vui. Lúc thi xong, nó cố nán lại chờ xem có cơ hội gặp chàng trai nữa không. Nhưng vì đi xe trường nên nó phải về sớm mà không nói được 1 lời nào với chàng trai.
Một tuần sau, nó sững người khi biết kết quả thi học sinh giỏi. Nó rớt, và cả lớp chuyên Tin của nó cũng “cùng chung số phận”. Thầy nó cố gằng tìm mọi cách để bài của tụi nó được chấm phúc khảo, nhưng mọi chuyện đều đã được an bài. Mấy ngay sau đó, nó không buồn ăn, buồn ngủ. Ai cũng lo ngại cho nó vì vốn nó rất lanh lợi và hay nói, vậy mà bây giờ nó không thèm nói năng gì với ai cả !
Thời gian trôi qua, nỗi buồn của nó cũng nguôi ngoai dần. Mục tiêu quan trọng nhất của nó bây giờ là cố gắng thi vào trường giỏi nhất thành phố : trường Phổ thông Năng Khiếu. Vậy là nó lại tiếp tục đâm đầu vào việc học.
Đến ngày thi, nó gặp lại chàng trai hôm nọ. Có vẻ như chàng trai không nhận ra nó, vì lần này chàng trai không nhìn nó và cười trìu mến như lần trước nữa. Thấy vậy, nó buồn lắm !
Nó thi ở trường Đại học khoa học tự nhiên. Trường này lớn và rộng lắm nên 1 phòng thi chứa đến hơn bảy, tám chục người. Nhờ vậy mà nó được thi cùng phòng với chàng trai. Lúc điểm danh đọc tên vào phòng thi, nó gắng vảnh tai lên nghe và cuối cùng nó cũng biết được tên chàng trai : “Huy”.
Về nhà, nó lên mạng dò lại danh sách đậu học sinh giỏi cấp Thành phố, thấy tên Huy chễm chệ nằm ngay đầu bảng với thứ hạng thật cao: hạng nhất. Thế là nó ngưỡng mộ Huy từ đó … Như vậy nó lại có thêm động lực mới để cố gắng đậu vào trường này. Nó nghĩ, vì Huy được hạng nhất cấp Thành nên việc vào trường Năng khiếu dễ như trở bàn tay. Nếu nó cũng đậu, nó và Huy sẽ được học cùng một trường, à không, cùng một lớp luôn ấy chứ. Sẽ vui biết bao !
Hôm sau là ngày thi môn Văn. Trong lúc đứng nói chuyện cùng với nhỏ bạn, nó thấy Huy. Hình như Huy cũng thấy nó, lại còn chỉ nó cho đứa bạn của hắn nữa. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm cho nó vui như bắt được vàng : “Vậy là Huy không quên mình, có lẽ hôm qua cậu ấy không thấy mình mà thôi !” Nhờ vậy mà hôm ấy nó thi cực tốt.
Khỏang một tháng sau, ngày đầu tiên thi vào trường Lê Hồng Phong cũng là ngày công bố kết quả của trường Năng khiếu. Suốt buổi thi hôm ấy, nó cứ hồi hộp lo lắng. Về nhà, nó gọi ngay cho tổng đài để biết kết quả. Điểm văn của nó khá cao : 7.5 ! Không biết trùng hợp hay ngẫu nhiên đây? Vì hôm ấy là hôm mà Huy cười với nó.
Nhưng mọi chuyện lại lặp lại như lần trước, nó rớt và Huy đậu. Mặc dù chán nản và buồn lắm nhưng nó vẫn nuôi hy vọng. Nó quyết tâm vào cho bằng được lớp chuyên Tin của Lê Hồng Phong – một trường cũng giỏi không kém. Nếu đậu, nó sẽ có cơ hội gặp và so tài lần nữa với Huy trong kì thi học sinh giỏi của quận, rồi của thành phố, rồi quốc gia …
… Điểm của Huy thấp hơn nó. Có lẽ do môn Anh và Văn Huy chỉ được 3.5 và 1.75 ! “Có thể là do Huy cố ý, vì cuộc thì này cũng không quan trọng với Huy bao nhiêu.” Nghĩ đến đó, lòng nó chợt buồn , pha chút dỗi hờn. Nó tự hỏi, “nếu Huy đủ điểm vào Lê Hồng Phong thì sao nhỉ? Liệu cậu ấy có thể từ bỏ trường Năng khiếu để được học cùng trường với mình không ?” Nhưng rồi nó lắc đầu thật mạnh, xua tan đi cái câu hỏi vừa hiện ra trong đầu nó cách đây vài giây: “Đúng là ngớ ngẩn mà, hãy nhanh chóng tỉnh lại đi, cậu ấy là gì của mày chứ ? Người ta chỉ nhìn và cười với mày vài lần mà mày lại bắt đầu suy diễn lung tung rồi !!!”
Nó đậu vào Lê Hồng Phong, nhưng không phải là lớp chuyên Tin như mong muốn, mà chỉ là lớp thường. Không sao, điều đó không quan trọng lắm đối với nó. Nó sẽ gặp được nhiều đứa bạn của Huy, rồi nó sẽ dò hỏi về Huy.
Cũng đã một học kì trôi qua kể từ ngày đầu tiên nó bước vào cánh cổng trường Lê Hồng Phong. Mỗi sáng thứ sáu, nó cố gắng nán lại trường đến hết mức có thể. Làm gì ư ? Để nhìn lớp của Huy tập đá bóng ở khu Thể dục thể thao trường nó. Nó vẫn cứ thế, âm thầm và lặng lẽ đứng trộm nhìn Huy, thật không giống nó chút nào! Nhưng nó cũng chỉ cần có vậy, nó không cần Huy thích nó, cũng chả cần Huy biết đén nó, nó chỉ muốn được nhìn Huy và cười, như Huy đã từng nhìn và cười với nó trứơc đây.
Tình yêu hay sự ngưỡng mộ? Câu hỏi ấy đến giờ nó vẫn chưa trả lời được. Chỉ biết rằng mỗi lúc nhìn thấy Huy là tim nó lại đập dồn dập và lòng nó lại mang một niềm vui sướng khó tả. Có lẽ sau này Huy vẫn không biết gì về nó. Cũng có thể Huy và nó sẽ là bạn. Hoặc cũng có thể hai người sẽ tiến xa hơn. Nhưng nó không quan tâm, điều nó mong ước nhất bây giờ là nhanh đến thứ sáu để lại được nhìn Huy tập bóng.
“Chà, hôm nay là thứ tư, vậy là chỉ còn hai ngày nữa ...”
(28/01/06)

vungtau
30-07-2012, 01:29 PM
Cảm xúc tuổi mới lớn .. hồi trước mình cũng thế ...sao mà đẹp thế ... Mới đọc nội dung , cũng được nhưng có vẻ hơi khô khan 1 tí , có nên thêm chút Romantic chăng ?

ptchien
30-07-2012, 01:29 PM
Thấy giống tự truyện quá :(

vua_biotech
30-07-2012, 01:29 PM
MƯA HAY NƯỚC MẮT
-Tác giả: -poonpoon_lam-


Mưa....
Lại mưa, thứ mà nó ghét nhất trong tất cả các hiện tượng vật lý! Tại sao Thượng đế lại tạo ra mưa rồi lại tạo ra nước măt để cho con người phải lẫn lộn chúng với nhau thế nhỉ? Hay là tạo ra mưa rồi Thượng đế cảm thấy bất công, vì mưa hay không đều phụ thuộc vào Mẹ Thiên Nhiên, nên Thượng đế mới nảy ra sáng kiến là tạo ra nước mắt, để con người có thể tạo ra một thứ hệt như mưa ... bất cứ lúc nào mình muốn. Bởi lẽ đó mà mưa và nước mắt của con người giống hệt nhau? Hãy xem nó so sánh sự giống nhau giữa mưa và nước mắt nhé: Từng giọt mưa tách khỏi những đám mây nặng nề kia, nhẹ nhàng rơi xuống, rồi... vỡ tan! Tựa như nước mắt của con người vậy, mặc dù cố gắng kìm nén, nhưng như một quy luật không thể làm khác, nó mệt mỏi vì gắng níu giữ quá lâu, bắt đầu rời khỏi khóe mắt, lăn nhẹ lên má rồi khẽ ngừng lại dưới cằm để chờ một cơn gió nhẹ nào đến thổi bay đi... khô lại. Chúng còn giống nhau ở chỗ đều là những giọt nước vô cảm.Sự khác biệt duy nhất giữa chúng là... nước mưa không mặn.....
Chợt nó cảm nhận được vị mặn trên đầu môi, chắc là nó đang khóc ... Khóc vì những hạt mưa đáng ghét kia, hay vì mưa làm cho nó nhớ đến Lâm ?
---oOo---
Hồi ấy nó còn là một cô nữ sinh cấp III dễ thương, học giỏi, hòa đồng. Có lẽ vì vậy mà nó có rất nhiều "đuôi" theo. Gia đình hạnh phúc, thầy cô thương yêu, bạn bè quí mến. Đối với nó, mọi thứ diễn ra hết sức suôn sẻ, gần như là hòan hảo! Cuộc sống của nó chỉ có một màu hồng duy nhất ngự trị!
Thế nhưng, cuộc sống luôn thay đổi và khắc nghiệt! "Hắn" rất ác độc, tàn nhẫn, và thứ mà hắn ghét nhất trên đời là gì các bạn biết không? Đó là nụ cười hạnh phúc của con người. Chính vì vậy mà "hắn" ganh ghét với nó, và cuối cùng, "hắn" quyết định lấy đi tất cả những gì nó đang có và hưởng thụ. Thay vào cái màu hồng xinh tươi kia, hắn trộn vào cuộc đời cô một màu đen tối đến khủng khiếp... Cuộc đời của cô giờ đây lật sang một trang mới, ảm đạm, u ám và đầy nước mắt !!!
---oOo---
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng hôm nọ...
Trời đẹp và trong xanh, nhưng ngôi biệt thự rộng lớn của nhà nó sao mà im ắng, buồn thảm đến thế? Bố nó vừa ra khỏi nhà, để lại câu nói cuối cùng là "Tôi không còn yêu bà nữa! Chúng ta ly dị đi!!!" Kể từ giây phút bố thốt ra câu nói đó, ngôi nhà và những gì chứa trong đó, bao gồm nó và mẹ nó, tất cả gần như mất đi sự sống...
Nó vẫn không thể tin vào tai mình. Bố- người mà nó yêu quý nhất, kính trọng nhất từ trước đến nay lại có thể nói ra một câu nói vô tình đến thế!!! Lời nói của bố, từng lời, từng chữ như một vết dao, khứa từng nhát vào trái tim nó, cho đến khi trái tim nó nát ra thành từng mảnh... Nó biết mẹ cũng đang rất, rất đau khổ... Nhưng biết làm sao được? Nó không thể an ủi, động viên hay giúp gì cho mẹ được, vì lòng nó bây giờ gần như đã chết, chân tay nó gần như đã không cử động được nữa rồi... nó như một xác chết... vô hồn!
Kể từ ngày hôm đó, việc học của nó sa sút hẳn. Dần dần, thứ hạng trong lớp của nó rơi xuống gần cuối. Bảng danh dự của trường cũng đã gỡ tên của nó xuống từ lúc nào, thay vào đó là tên của một tên con trai lạ hoắc : Triệu Hòang Lâm !!!
Lâm là học sinh mới vừa chuyển trường. Ba hắn cứ đổi công tác thường xuyên nên số lần chuyển trường của nó như thay áo. Ấy vậy mà hắn học giỏi đến không ngờ. Ở bất kì trường nào, dù là trường chuyên hay trường thường, Lâm đều đứng đầu khối. Không biết do vô tình hay duyên phận mà Lâm được xếp học cùng lớp với nó. Và vậy là ngay lập tức, hắn được bao quanh bởi một lũ con gái thuộc trình độ t8m đẳng cấp PRO... Nào là: "sao Lâm đẹp trai thế ?" rồi "Lâm giúp mình bài này với!" Còn với túyp con gái hay e thẹn, ngượng ngùng thì mỗi sáng sáng lại nhét vào tay nó một lá thư, nội dung đại loại như "mình rất mến Lâm và mong được làm bạn với Lâm..."
Ngoại trừ nó...
Nó ghét Lâm!!! Đó là sự thật mà ai cũng biết. Nhiều lần bạn bè nói tốt cho Lâm nhưng nó vẫn bỏ ngoài tai. Theo nó, chính Lâm đã cướp mất những cái tốt đẹp ít ỏi còn sót lại mà nó đang có. Lâm đã dành mất vị trí đứng đầu khối của nó, đã lấy mất niềm tin của thầy cô dành cho nó. Kể cả những người bạn thân của nó bây giờ cũng theo phe Lâm. Suốt ngày cứ nói tốt cho hắn! Mọi người, ai cũng bỏ rơi nó!!! Một mình... ! Nó ý thức được điều đó. Nó biết, từ nay về sau, nó sẽ phải tự xoay sở mọi khó khăn, sẽ chẳng ai chia sẻ và hiểu được nó. Những gì đẹp đẽ nhất mà trước đây nó từng sở hữu, bây giờ đã không còn thuộc về nó nữa rồi. Mọi thứ đều đã "sang tên" cho một người khác. Và người đó chính là Lâm.
Càng ngày nó càng ghét Lâm ghê gớm! Và nó vẫn sẽ nghĩ xấu về Lâm như vậy, nếu không có một ngày ...

Hôm ấy trời mưa rất to... Đang phân vân không biết có nên về không thì chợt có người dúi vào tay nó một chiếc dù và một lá thư... Nó quay lại và người đó đã kịp đi mất... hệt như KID1412 trong truyện CONAN.
Về đến nhà, nó mở lá thư ấy ra xem. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt nó là "FROM: HOÀNG LÂM"!!!!!! Sao lại có thể là hắn??? Một tên con trai mà suốt 5 tháng học cùng nó không hề nói chuyện??? Một tên con trai mà nó ghét cay ghét đắng??? Những câu hỏi cứ hiện ra dồn dập trong đầu làm nó không thể ngăn nổi sự tò mò của mình...
"Ngày... Tháng... Năm...
Thân gởi Thảo:
Hì hì, Lâm biết mà, thế nào Thảo cũng rất ngạc nhiên cho xem. Thảo đang rất thắc mắc vì sao Lâm lại viết thư cho Thảo đúng không? Thật ra thì cũng không có gì đâu, Lâm chỉ muốn được làm bạn với Thảo. Lâm biết chứ, Thảo không thích Lâm chút nào. Nhưng Lâm vẫn phải nói ra một sự thật rằng, Lâm rất quý Thảo!
Qua bạn bè, Lâm biết được hoàn cảnh gia đình của Thảo.( Đừng trách Lâm nha, Lâm chỉ muốn hiểu và thông cảm với Thảo thêm thôi !) Bọn nó bảo rằng Thảo nghĩ Lâm đã cướp hết mọi thứ của Thảo phải không?.... Uhm... Lâm cũng không giỏi văn lắm nên cũng không biết nói sao cho Thảo hiểu nữa.... Thật ra, Thảo rất hạnh phúc. Lâm không lấy thứ gì của Thảo hết, bạn bè, thầy cô và gia đình, ai cũng quan tâm đến Thảo và tìm đủ mọi cách để Thảo có thể nhận thức được con đường đúng đắn nhất. Hạnh phúc không phải là do Thượng đế mà là do chính bản thân mình tạo ra Thảo à. Lâm mong rằng sau khi đọc lá thư này, Thảo sẽ hiểu hơn về Lâm, về cả con đường tương lai rộng mở phía trước đang chờ đón Thảo nữa...
Chúng mình sẽ mãi là bạn nhé!
Lâm"
Sáng hôm sau, nó đi học thật sớm. Nó muốn nói với Lâm rằng, nó cũng quý Lâm lắm lắm, nhưng chính lòng đố kỵ vô cớ của nó đã che mất tất cả, như là bụi đường đã che mắt chú lùn Hugo vậy, nó muốn nói với Lâm rằng nó rất ngưỡng mộ Lâm rằng... Nó muốn nói...
Nhưng sao... chờ mãi mà Lâm vẫn chưa đến lớp. Tiết 1, tiết 2, rồi tiết 3... Đến cuối giờ học, nó vẫn không thấy Lâm đâu. Người nhà của Lâm cũng không ai vào xin phép nghỉ học? Vì sao vậy nhỉ? Về đến nhà, nó gọi ngay cho Lâm... Không ai bắt máy... Nó lấy xe chạy vội đến nhà Lâm... Vẫn không ai ở nhà.... Suốt ngày hôm đó, nó rất lo lắng!
Ngày hôm sau, và nhiều ngày kế tiếp, Lâm vẫn không xuất hiện. Nó dò hỏi mãi mà chẳng ai biết Lâm đang ở đâu, làm gì. Mãi cho đến cuối tuần, vào giờ sinh hoạt chủ nhiệm.
Cô bước vào lớp, nó linh cảm ngay có chuyện chẳng lành... Và giác quan nhạy cảm của một đứa con gái mách bảo cho nó biết, chuyện xấu này 99% liên quan đến Lâm.... Và mọi chuyện đã xảy ra ... y như nó đoán trước.
Chiều hôm ấy, lớp nó và cô chủ nhiệm đến nhà Lâm... không khí sao mà buồn thảm quá !!! Nó như muốn ngã quỵ để khóc trước bàn thờ của Lâm... Nhưng nó đã không làm vậy. Nó hiểu rằng dù cho có khóc bao nhiêu đi nữa thì Lâm cũng không sống lại được. Nhưng tại sao? Tại sao ngay khi nó vừa nhận ra được tình cảm mà nó dành cho Lâm thì... mọi sự lại diễn ra thế này đây...?Lâm đã ra đi sau khi gởi lá thư đó cho nó- lá thư duy nhất và cũng là cuối cùng. Một người đàn ông say rượu đã bất cẩn đâm vào Lâm khi Lâm đang đi bộ trên lề... Và đó là một đêm mưa...
---oOo---
Nó đứng bên khung cửa sổ, mắt nhìn xa xăm và nghĩ về Lâm... Chợt nó giật mình bởi một giọt mưa len qua cửa sổ và tạt vào mặt nó. Nước mưa thật sao? Hay đó chính là nước mắt của Lâm? ... Lâm đang khóc ư?
Nước mưa... nhưng sao nó lại cảm nhận được vị mặn chát trên đầu môi đến thế...?
...
Hóa ra mưa và nước mắt đều mặn...
(07/03/06)

dalatbeco
30-07-2012, 01:29 PM
Còn 1 truyện nữa poon mới viết hôm qua nhưng chưa kịp đăng tên nên khoan post lên. Coi tạm cái nì nha, poon viết về lớp poon đó !!!

A7 TRONG TÔI...
[A7 trong riêng poon]
A7 trong tôi .... là một tập thể gắn kết và hòa đồng.
A7 trong tôi .... là một tập thể luôn yêu thương nhau.
A7 trong tôi .... là một tập thể lúc nào cũng tích cực tham gia các phong trào trường lớp.
A7 trong tôi .... là những nhỏ bạn cùng rủ nhau ăn sáng dưới Canteen của trường.
A7 trong tôi .... là những nhỏ bạn chơi trò Lùa vịt những chiều thứ 4 học Thể Dục.
A7 trong tôi .... là những nhỏ bạn thích 8 nhất trên đời.
A7 trong tôi .... là những nhỏ bạn thật hiền và tốt bụng.
A7 trong tôi .... là những nhỏ bạn thật xinh xắn và dễ thương.
A7 trong tôi .... là lũ con trai nghịch như quỷ sứ.
A7 trong tôi .... là lũ con trai đá banh thật giỏi.
A7 trong tôi .... là lũ con trai mê gái... lúc nào cũng nháo nhào lên khi có bạn nào xinh xinh bước vào lớp.
A7 trong tôi .... là lũ con trai học thật giỏi các môn tự nhiên.
A7 trong tôi .... là lũ con trai vô duyên quá chừng khi chê này chê nọ các bạn nữ cùng lớp.
A7 trong tôi .... là những gì đẹp nhất mà tôi lưu lại trong kí ức của lứa tuổi học trò.
A7 trong tôi .... mãi mãi vẫn sẽ trong tôi...Còn bạn? A7 trong bạn là gì ???
(14/04/06)